Edit: Thỏ thích ăn cỏ gần hang
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen
___
Sau khi gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại,cuối cùng cũng có người nhận rồi.
Tôi thở ra một hơi, đầu óc rối bời, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Không nghĩ tới, Tống Tinh Hà lại mở miệng trước.
“ Uyển Uyển, anh … có việc bận, em ăn cơm tối trước đi.” Không chờ tôi nói chuyện, Cố Tinh Hà liền vội vàng cúp điện thoại.
Tôi nghe tiếng tút tút truyền tới, tâm như rơi xuống vực thẳm.
Thật ra,Tống Tinh Hà không cần vội vàng cúp điện thoại như vậy, bởi vì tôi đã nghe thấy giọng của Lý Khanh Khanh.
Cô ta vô cùng thân mật nói: “ Tinh Hà, chân em đau, em sợ lắm.”
Tôi cũng rất muốn nói, Cố Tinh Hà, tim em cũng đau quá.
Em cũng rất sợ.
Nhưng mà, ngay cả cơ hội nói chuyện hắn cũng không cho tôi, trực tiếp ngắt điện thoại.
Bên tai tôi truyền đến tiếng tút tút báo máy bận, trong tim vô cùng lạnh lẽo nhưng cũng tỉnh táo vô cùng.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, Lý Khanh Khanh, cái tên này, tôi đã từng nghe qua.
Cô ta là ánh trăng sáng mà Tống Tinh Hà không thể có được.