Một tiếng va chạm mạnh mang theo một dòng nước ấm dâng lên, Diệp Phi Nhiên oa một tiếng khóc lớn .Hóa ra đây là cảm giác khi sinh ra sao cũng không tệ .

Hắn mở mắt ra nhìn gia đình mình được đầu thai vào, hắn vô cùng kinh ngạc, nội thất lộng lẫy và lối trang trí này này chắc chắn là dành cho một gia đình giàu có!

Đúng như dự đoán của hắn , bà đỡ vui vẻ quấn hắn lại, bế hắn đến trước mặt mẫu thân suy yếu vừa mới sinh hắn ra và nói: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân ,là một tiểu thiếu gia.”

Diệp Phi Nhiên cảm thấy vui vẻ, hắn vẫn là tiểu thiếu gia, Hắc Bạch Vô Thường không hề lừa dối hắn, xem ra sau này hắn có thể hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc!

Mẫu thân hiện tại được a hoàn đỡ ngồi dậy, a hoàn rất tận tình nói: "Phu nhân, cẩn thận một chút, hãy nhìn xem tiểu thiếu gia, lão gia nói tên của tiểu thiếu gia là Diệp Phi.

Nghe đến cái tên này, Diệp Phi Nhiên giật mình, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo , nghĩ thầm chắc là không phải đâu , không phải đâu , không phải đâu ha ?

Quả nhiên, một giây tiếp theo, mẫu thân hiện tại nói: “Diệp Phi... Cái tên này quá tầm thương đi không bằng gọi là Diệp Phi Nhiên đi! Văn chương rất lớn, thành tích xuất chúng...”

Nói xong, mẫu thân hiện tại bắt đầu ho khan một tiếng, hiển nhiên có thể thấy được việc sinh con đã tốn rất nhiều sức lực của nàng .

Tuy nhiên, Diệp Phi Nhiên không thể nào vui vẻ được, phụ thân lại đặt cho hắn cái tên là Diệp Phi, còn mẫu thân lại đổi tên hắn thành Diệp Phi Nhiên.

Mặc dù cùng họ và tên với hắn nhưng trong cốt truyện của mẫu thân hắn giống y hệt với một cuốn tiểu thuyết mà hắn từng đọc, có tên "Tòng Long Khoái Tế"!

Có lẽ nào hắn xuyên thành nhân vật cùng tên họ, mẫu thân bị đầu độc ngay sau khi sinh, gia đình cữu phụ bị diệt môn và hắn sẽ là một tiểu phản diện, một tiểu pháo hôi vô tình rơi xuống ao, mới sáu tuổi đã chết phải không?

Hắc Bạch Vô Thường , hãy ra đây và giải thích chuyện gì đang xảy ra!

Hắn vốn là một thanh niên tốt của thế kỷ 21. Hắn chăm chỉ tập trung vào việc học, vất vả vượt qua kỳ thi 985 và tìm được một công việc trong hệ thống nhà nước trong có vẻ rất tốt .

Không ngờ, trước ngày vào làm công ty, hắn đã cứu một đứa trẻ ba tuổi đang băng qua đường và hắn đã bị chiếc xe tải đâm tông bay .

Đáng lẽ ra hắn không nên chết, nhưng Hắc Bạch Vô Thường lại không nói tiếng nào kéo linh hồn hắn xuống âm phủ, sau khi kiểm tra số phận của anh ta, cả hai đều biết rằng họ đang gặp rắc rối, đưa hắn trở lại thân xác thì đã lạnh ngắt

Được rồi, Diệp Phi Nhiên nhìn thấy chính mình bị đẩy vào lò hỏa táng, hắn ngửi được mùi khét của chính mình.

Để bù đắp lỗi lầm của mình, Hắc Bạch Vô Thường đã bàn bạc và cho hắn một cơ hội được tái sinh.

Quay lại là đều không thể, nhưng họ hứa với hắn rằng lần này hắn nhất định sẽ có thể bước vào hệ thống công chức quốc gia, và chức vụ của anh ấy sẽ cao hơn nhiều lần so với cựu thư ký cấp dưới.

Diệp Phi ánh mắt sáng ngời hỏi: “Là quan viên triều đình sao?”

Hắc Bạch Vô Thường cùng nhau đồng thanh: "Hơn thế, hơn thế nữa ! Không biết hơn thế bao nhiêu lần!”

Diệp Phi lúc này chỉ muốn chửi rủa, ta thật sự tin tưởng vào việc làm xấu xa của các ngươi!

Ngay lúc hắn chuẩn bị nằm thẳng chân chờ chết, đột nhiên trong đầu hắn chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, một tiếng âm thanh nhắc nhở vang lên: Chúc mừng ký chủ, hệ thống ăn dưa đã được tạo ra, tập trung ăn dưa để được nhận xu dưa!

Diệp Phi Nhiên kinh ngạc, lẩm bẩm: “Ăn dưa? Ăn dưa gì?”

Quả dưa đầu tiên bật ra khỏi ý thức của anh và xuất hiện trước mặt anh dưới dạng một tấm áp phích có ký tự cực lớn.

Lúc này, một cô gái ăn mặc lộng lẫy bưng một bát trà gừng đường đỏ bước vào, vừa bước vào đã ân cần ngồi xuống trước mặt mẫu thân hiện tại của Diệp Phi Nhiên, lo lắng nói: “Biểu tỷ, mau uống một bát trà gừng đường nâu này đi ,bồi bổ sức khỏe! Muội tự tay nấu cho tỷ. Uống xong sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy nữa."

Diệp phu nhân lấy khăn tay quấn quanh trán, yếu ớt nói: “Đa tạ Tần Uyển muội muội... khụ khụ khụ...”

Lần mang thai này đã làm tổn hại nghiêm trọng đến khí lực của Diệp phu nhân, chưa kịp nói hết câu thì đã bắt đầu ho.

Tần Uyển Hề cười nói : “Biểu tỷ , tỷ đang nói cái gì vậy? Tỷ đã tốt bụng thu nhận muội nhiều năm như vậy, muội đương nhiên phải chăm sóc cho tỷ thật tốt.”

 Nói rồi nàng ta chuẩn bị đút cho Diệp phu nhân bát trà gừng đường nâu.

Diệp phu nhân đang định uống thì chợt nghe bên tai có tiếng đứa bé nhỏ thì thào: “Ôi! Vậy ra mẫu thân không phải chết vì khó sinh con mà là bị đầu độc? Chỉ vì uống một chén trà gừng đường nâu do biểu muội đưa tới đây, mẫu thân liền thiêm thϊếp ngủ đi, từ đó không bao giờ tỉnh lại..."”

Nghe được thanh âm Diệp phu nhân kinh hoàng , bang một tiếng quăng ngã nát bát trà gừng đường nâu kia ,  bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Uyển Hề.

Ý cười trên mặt Tần Uyển Hề đông cứng lại , nhìn mảnh sứ vỡ dưới đất hơi giật mình nói: “Biểu tỷ…… Có lẽ là tỷ quá hư nhược rồi nên không cầm nổi chén phải không? Không…… Không sao, Uyển Nhi liền đi nấu cho tỷ một chén nữa."

Diệp phu nhân đang trong tinh thần hoảng hốt, hồi tưởng lại giọng nói vừa rồi, nháy mắt cự tuyệt nói: “Không cần, ta mệt rồi , muốn nghỉ ngơi trước , Ỷ Thúy lưu lại hầu hạ tiểu thiếu gia, còn lại những người khác lui xuống hết đi!”

 Tần Uyển Hề ngượng ngùng lui  ra ngoài, vừa đi đến chỗ không người tức giận dậm chân ,cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ, lần sau có thể sẽ không thể dễ dàng xuống tay.

Chỉ cần Tô thị uống lên chén dược đó , liền có thể đổ tội lên cái chết của nàng vì khó sinh, nàng cũng có thể dọn dẹp sạch sẽ.

Nàng che giấu bản thân bảy năm, tính ra cũng đã hai mươi ba tuổi, chờ đợi đến bao giờ mới thành đại phu nhân?

Lau khô nước mắt, Tần Uyển Hề lạnh lùng cười một tiếng, nghĩ bụng không sao, về sau còn nhiều cơ hội.

Trong phòng sinh, cửa sổ đóng kín, Diệp phu nhân lại nhìn đứa con đang mút ngón tay trong tã.

Đứa bé gầy yếu, nhìn là biết thai nghén không đủ tháng.

Gả vào họ Diệp được chín năm, nàng chỉ sinh được mỗi đứa con trai này, lúc sinh lại mắc thêm cơn bệnh nặng, khiến nàng phải hy sinh nửa mạng sống để sinh ra đứa con này.

Ban đầu nàng nghĩ mình hiếm muộn, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy có điều khuất tất.

Nàng thầm bảo Ỷ Thuý: “Ngươi đi đưa cặn thuốc đường này cho Cơ tiên sinh ở ngõ Hạnh Lâm xem, nhớ kỹ, đừng để ai nhìn thấy.”

Ỷ Thuý kinh ngạc nhưng vẫn trung thành gật đầu, cất cặn thuốc vào tay áo rồi lặng lẽ ra khỏi phủ.

Sau khi Ỷ Thuý rời đi, Y Hồng lại vào hầu hạ, Diệp phu nhân lại hỏi: “Đại nhân đã trở về chưa?”

Y Hồng dừng một lúc, mở miệng: “Có lẽ bận việc quan, phu nhân nghỉ ngơi trước, biết đâu lát nữa đại nhân sẽ về.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play