Lúc Chung Ý đi xuống lầu thì mọi người trong nhà đều đã thức dậy.
Ông ngoại vừa rửa thịt vừa làm trợ thủ cho bà ngoại, bà ngoại và thím Lưu Thúy ở sát vách cùng ngồi một chỗ để cắt rau, lấy một cái ghế nhỏ coi như cái bàn mà để cái thớt lên trên đó.
Mà Chung Kiến Quốc đi đến chợ bán thức ăn để mua nguyên liệu tới giờ vẫn còn chưa có trở về tới.
Mọi người đều chưa có ăn bữa sáng, cho nên Chung Ý đi hái một ít rau củ, lại lấy ra một ít trứng gà, hắn chuẩn bị nấu chút cháo cùng với làm chút bánh bột ngô để cho mọi người ăn sáng.
Cháo mà hắn nấu là cháo rau củ, xài bếp củi ở bên ngoài để nấu cháo. Vo gạo sạch sẽ xong bắt lên một nồi nước, chờ nước trong nồi sôi lên thì cho gạo vào để nấu cháo, đợi khi gạo nở bung ra thì hạ lửa nhỏ xuống, đun cho tới khi cháo dần dần sệt lại liền cho rau củ cùng với một chút muối vào nồi cháo.
Trong lúc đang đun gạo cho đến khi đạt yêu cầu, sau khi đã vớt sạch bọt xong, cần phải đợi khoảng tầm 20 mấy phút. Chung Ý cũng không rảnh rỗi, hắn đi làm nước sốt, sáng nay hắn muốn làm bánh bột ngô loại mà có tráng một lớp trứng gà ở bên trong.
Việc rót trứng gà vào rồi tráng một lớp bên trong bánh cũng coi như mà một kỹ thuật khó, không chỉ muốn cho vỏ bánh phồng lên, còn phải rót trứng gà vào đều đều làm sao cho trứng gà phải tráng đều mặt trong của bánh không làm tràn ra bên ngoài, nếu không bỏ công luyện một phen thì đúng là không làm được thật.
Bất quá nước sốt mới là linh hồn của món bánh này.
Về phần nước sốt, mỗi một người sẽ có một cách làm khác nhau. Có người thích cho vừng vào trong sốt, cũng có người thích cho thêm hồng chao vào hoặc các loại tương ót linh tinh khác. Kỳ thật không có công thức cố định gì hết chỉ cần ăn vào vừa miệng mình là được.
Chung Ý thuộc tuýp người thích cho thêm hồng chao vào sốt, mọi người trong nhà hắn với những nhà trong xóm cũng thích ăn chao, mỗi khi đến mùa đông, lúc chuẩn bị thịt khô với lạp xưởng bọn họ cũng sẽ làm thêm một hủ chao nữa. Dùng lá cải trắng bọc lại rồi phung lên một ít rượu trắng, có thể bảo quản một khoảng thời gian rất lâu.
Tương đậu nành kết hợp với hồng chao cùng với tỏi băm nhuyễn và trương ớt, nêm thêm một chút gia vị vào, sau đó trộn đều tất cả lại với nhau, như vậy là đã chế biến xong nước sốt ăn với bánh bột ngô rồi.
Ở bên ngoài bếp củi cháo rau củ đang sôi ùng ục trên lửa nhỏ, mùi thơm của gạo nấu bằng bếp củi đang tỏa ra khắp nơi, cục bột mà hắn nhồi đã nghỉ đủ thời gian nên nở ra đầy một mâm, vừa lúc có thể bắt đầu lấy bột cán bánh.
Khi Chung Kiến Quốc mua xong đồ ăn đem trở về, thì Chung Ý bên này cũng đã cho ra lò cái bánh cuối cùng. Mấy chén cháo múc ra bên ngoài cho mọi người cũng đã nguội bớt.
Đồ ăn mà Chung Ý nấu cũng nhiều, cho nên liền kêu Lưu Thúy đang xắt rau ở bên ngoài cùng nhau vào ăn chung cho vui, Lưu Thúy ngại việc ăn không trả tiền cho nên nói rằng không lấy tiền nguyên liệu của hôm nay, mặt khác còn xin thêm một cái bánh bột ngô tráng trứng gà và một chén cháu để cho đứa cháu Tiểu Tân ăn.
"Bánh này cũng thơm thật, vỏ bánh vừa giòn vừa mềm mại, trứng gà cũng là trơn trơn mềm mềm, ăn kèm với nước sốt này quả thật là vừa vị, tôi liền thích ăn tương cho thêm chao vào."
"Còn có đậu với cà rốt này nữa, Tiểu Ý, con có cho vào gia vị gì không, sao mà ăn vào lại ngon đến như vậy chứ."
Lưu Thúy ăn một miếng bánh lớn, vừa ăn vừa cho đánh giá: " Tiểu Ý à, từ lúc con trờ về đây, mấy người chúng ta lúc nào cũng có lộc ăn hết."
Nói xong, bưng chén cháo rau củ hơi ấm lên húp một miếng, cháo hơi sền sệt nhưng đã nấu đến mềm tan, vừa cho vào miệng liền có thể trôi đến cổ họng, chỉ cần nhẹ nhàng nuốt một cái là liền đi xuống bụng.
Cháo rau củ chỉ nêm vào một chút muối, hương vị thiên về thanh đạm, vừa vặn có thể trung hòa vị mặn có trong miệng sau khi ăn bánh bột ngô để lại.
Ông bà ngoại cũng không ngừng khen Chung Ý làm đồ ăn ngon, cháo cùng với bánh đều thật chiếu cố cho hai người bọn họ, nấu mềm lại còn thanh đạm, rất thích hợp cho người già như họ ăn.
Chung Kiến Quốc ăn mau lẹ, ăn liên tục vài cái bánh bột ngô, rồi đem cháo trong chén ăn sạch sẽ xong mới nói: "Ba đem cho mẹ con một chút, để cho mẹ con cũng nếm thử một chút."
Chung Kiến Quốc mang theo ba cái bánh bột ngô tráng trứng gà, cùng với một bình giữ nhiệt đầy cháo đem đến bện viện, nhiêu đó đủ cho Diêu Thục Phương cùng với hai người bạn cùng phòng ăn rồi.
Gần đây khá bận rộn, mỗi ngày chỉ đưa cơm trưa với cơm chiều, bữa sáng Diêu Thục Phương đều là ăn ké với hai nhười bạn cùng phòng, người ta đã hào phóng, cho nên khi bọn họ đáp lễ cũng không thể keo kiệt được.
Sau khi ăn xong bữa sáng đầy thõa mãn, Chung Ý nói việc ngày mai không cần chuẩn bị nguyên kiệu một hôm: "Ngày mai con sẽ nghỉ ngơi một ngày."
Lưu Thúy liên tục gật đầu: "Đúng vậy, nên nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay con làm việc liên tục không có nghỉ chút nào cả, tuy rằng bây giờ con vẫn còn trẻ, nhung cũng không thể làm vuêcj quá sức được, nếu không khi con già rồi thì con sẽ thấy cảnh."
Ông ngoại bà ngoại cũng đồng ý với lời Lưu Thúy nói: "Đúng đó, ngày mai con đi mua một con gà mái về hàm canh, để bồi bổ cho con với ba con một chút."
Chung Ý gật gật đầu: "Dạ, ngày mai con sẽ mua nhiều thêm chút đồ ngon về ạ."
Có Thanh Tân Hoàn ở trong tay, kỳ thật hắn cũng không mệt mỏi chút nào. Từ sau khi ông bà ngoại tới nhà hắn, mỗi ngày ngoại trừ việc hắn bày quán cơm chiên mì xào ra, mấy việc lặt vặt hắn cũng chưa được làm chút nào, mấy việc đó đều được người trong nhà thầu hết.
Chung Ý còn đang suy nghĩ, ngày mai là chủ nhật, không biết hai đứa em gái được nghỉ một ngày, có lẽ nên nấu một ít đồ ăn mà tụi nhỏ thích mới được.
Việc học của cao trung ở thành phố H vẫn luôn thực bận rộn, từ lúc bắt đầu nghỉ hè của cao nhất đã phải bắt đầu học thêm. Mà tới cao nhị rồi thì cơ bản là không có khái niệm cuối tuần, một tháng tổng cộng chỉ có thể nghỉ được 3 ngày, trong đó chủ nhật của tuần giữa tháng là nghỉ được nguyên một ngày, chủ nhật của hai tuần khác chỉ có thể nghỉ được nữa ngày vào buổi chiều.
Học kỳ hai của cao nhị nghỉ hè trễ hơn so với các cấp khác, nhưng khai giảng thì sớm hơn, khả năng là nguyên cả kỳ nghỉ tổng cộng lại còn không được đến một tháng.
Hai đưa em gái của hắn bây giờ đang học học kỳ hai của cao nhị, đúng là ngay thời điểm học tập vất vả nhất.
Nghĩ đến hai đứa em họ cũng còn chưa được nghỉ, Chung Ý liền nói với bà ngoại: "Bà ngoại, bà gọi cho mợ với hai em nói con mời mấy người họ ngày mai qua đây cùng nhau ăn cơm ạ."
Còn phần cậu hắn, Chung Ý cũng không có nói tới, hắn đã nhiều lần gọi điện thoại cho đối phương, nghe thì có nghe nhưng cũng không nói được lời hay gì, lần nào cũng kêu Chung Ý cho hắn mượn tiền, Chung Ý đương nhiên là cự tuyệt.
Nhưng cũng không thể mặc kệ hắn được, Chung Ý tính ngày mai ăn cơm xong, liền trực tiếp đi tìm hắn nói chuyện một chút.
Khi nói chuyện xong xuôi thì thời gian cũng không còn sớm, cho nên Chung Ý cùng với ông ngoại mỗi người một tay nâng đồ chất lên xe, sau đó hắn lái xe đi đến phố ăn vặt.
Cứ như thường lệ mà cùng mấy vị chủ quán chào hỏi một tiếng, Chung Ý nhìn vào quầy bán bánh giò cháo quẩy chiên ở phía đối diện, có chút ngoài ý muốn mà không thấy ai ở đó.
Chung Ý hỏi Chương Đức Minh ở bên cạnh: "Anh Chung, hôm nay anh Vương không có tới bán hả?"
Ngoại trừ một chút mâu thuẫn nhỏ lúc ban đầu mới gặp nhau thì mọi người ở chung vẫn khá hòa bình.Vương Châu không những không mang thù mà còn chủ động đứng ra kéo khách, hơn nữa sau hôm đó hắn cũng không còn hút thuốc hay ở trần này kia nữa, vì vậy Chung Ý đã thay đổi cái nhìn về hắn.
Vương Châu là người tới sớm nhất trong nhóm bọn họ, bởi vì có người sẽ đi đến phố ăn vặt để mua bữa sáng, buổi sáng có rất ít người bày quán, việc buôn bán bánh giò cháo quẩy chiên của hắn buổi sáng bán được hơn buổi trưa một chút.
Nhưng bởi vì món bánh giò cháo quẩy chiên có thể xem như là món chính, cho nên trong nhóm chủ quán ở đây Vương Châu là người khó buôn bán nhất. Rốt cuộc cũng không có được mấy người ăn xong một phần bánh giò cháo quẩy chiên xong lại có thể tiếp tục ăn thêm được một phần cơm chiên hay mì xào mà Chung ý bán.
"Buổi chiều hôm qua liền đã rời đi từ rất sớm rồi, lúc đó cậu đang vội nên chắc không chú ý tới, có lẽ là trong nhà có việc gì hay sao đó."
Chung Ý gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, hắn định đợi tới khi nào Vương Châu đến sẽ cho một chút kiến nghị gì đó.
Nhưng Chung Ý cũng không đợi được bao lâu, hắn vừa dọn xomg hết đồ vật ở bên này thì ở bên kia Vương Châu liền đã lái xe tới.
"Oa, lão Vương, hôm nay ông đổi món mới để bán hả?"
Không biết là ai kêu lên mộ tiếng, mấy người khác đang vội cũng đều ngẩn đầu nhìn đến để hóng chuyện, vừa nhìn đã thấy hôm nưy Vương Châu không đẩy xe bánh giò cháo quẩy, mà những vật dụng trong xe của hắn đang đẩy là những đồ dùng để bán đồ chiên.
Vương Châu chỉ vào tên quầy treo trên xe: 'Thịt chiên giòn Lão Vương', để cho mọi người xem mấy chữ trên đó.
"Bánh giò cháo quẩy chiên bán tới bán lui không kiếm được bao nhiêu tiền, từ nay về sau đee cho người trong nhà tôi bán vào buổi sáng, tới giữa trưa thì tôi bán đồ chiên, cũng không có lỗ."
Vương Châu vừa dọn xe hàng vừa nói cho mọi người những an bài của mình, sau đó liền thổi phồng tay nghề cỉa bản thân: " Tay nghề chiên thịt, xương sườn của tôi so với làm bánh giò cháo quẩy chiên không kém chút nào, bảo đảm tromg chút nữa liền thơm rớt răng của mọi người hết."
"Ông cứ nổ tiếp đi, ông làm được có thể ăn mgon hơn so với Tiểu Chung không?" Có người khịa hắn.
Vương Chậu nói: "Cậu đừng có mà nói trước, tay nghề nấu cơm chiên, mì xào của Tiểu Chung là tuyệt nhất, nhưng việc chiên đồ ăn chưa thấy hắn luyện qua lần nào, quả thật đúng là không nhất định có thể so sánh với Lão Vương tôi đâu nha."
"Da trâu cũng bị ông nổ tung bay lên trời, tôi liền tới ăn thử xem sao, nếu mà hương vị mà bị xu cà na, mặt của Lão Vương ông có thể vứt xuống đất làm cho chúng tôi dẫm đó nha."
Vương Chiêu rất tự tin với tay nghề của chính mình, một chút cũng không nhấn nhá, vừa dọn đồ vật xong liền mở lửa làm nóng dầu.
Bây giờ khách tậm thời còn chưa đến, mọi người liền xúm lại trước quầy của Vương Châu, cũng không khách khí chút nào mà chọn này chọn kia, Chung Ý cũng xúm lại để hóng chuyện chung.
Ngoại trừ thịt chiên cắt nhỏ và cùng xương sườn mà Vương Châu quảng cáo, hắn còn chuẩn bị nấm với thịt viên.
Một ít là đã ướp xong xuôi để bên ngoài, có thể trực tiếp cho vào chảo dầu để chiên, một ít còn lại là thịt tươi, chờ sau khi bán xong phần ướp sẳn mới có thể ướp để bán tiếp.
Dầu trong chảo nóng lên, sau khi cho xương sườn vào dầu liền bắn ra, phát ra tiếng xèo xừo khi chiên, chỉ trong chốc lát mùi thơm liền tỏa ra, mùi vị của thịt làm cho người ngửi được cũng bắt đầu thèm ăn.
Mẻ thịt đầu tiên ra lò, Vương Châu liền rải lên trên đó một ít bột ớt cùng thì là, dùng một cái hộp to để đựng rồi đưa cho mọi người chia nhau ăn.
Người ăn thử đầu tiên rất mau liền giơ ngón tay cái lên: "Không tệ nha Lão Vương, ông quả thật là có chút tay nghề đó nha."
"Món xương sườn chiên giòn này, ở trong lòng ta được tính là số 1, việc buôn bán của ông chắc chắn sẽ tốt đẹp nha Lão Vương."
Mọi người khen không ngớt, đều ăn rất vừa lòng, còn thúc giục Vương Châu lại chiên thêm chút nữa để ăn thêm.
Vương Châu thật hưởng thụ khích lệ của mọi người nói với hắn, bất quá vẫn là chú ý phản ứng của Chung Ý nhất.
"Tiểu Chung, cậu cảm thấy như thế nào?"
Chung Ý đã ăn hai cục xương sườn, chọn thịt cũng không tệ, đã xử lý tốt, ăn vào không có mùi tanh. Xương sườn mặt ngoài chiên khô, vàng óng giòn xốp, cắn vào một cái liền tràn đầy vị thịt trong khoang miệng, một lớp bột bên ngoài vừa lúc khóa lại nước sốt của thịt, lại kết hợp với gia vị bên ngoài mà Vương Châu đã cho vào, quả thật ăn rất ngon.
Chung Ý gật gật đầu trả lời: "Ăn rất ngon, tay nghề của anh Vương quả thật không tồi."
"Vậy có chỗ nào cần cải tiến thêm không?" Vương Châu hoàn toàn là theo bản năng mà mở miệng hỏi ra.
Vương Châu sửng sốt, đại khái là hắn không nghĩ có vấn đề thật.
"Tiểu Chung cậu cứ nói thoải mái, tôi đều nghe hết." Vương Châu xoa xoa tay, trên mặt đều là biểu tình nghiêm túc học hỏi, lời là do hắn hỏi, người ta nguyện ý chỉ điểm cho mình, vậy thì hắn chắc chắc sẽ lắng nghe.
Chung Ý cũng có chút ngoài ý muốn với phảm ứng của Vương Châu, hắn thấy còn có những người khác đang nhìn, cho nên thanh giọng nói ra những vấn đề mà hắn cảm thấy được.
"Nước sốt bọc bên ngoài hơi mỏng một chút, hơn nữa áo nước sốt cũng không đều đặn, có chỗ hơi nhiều có chỗ lại ít, tuy nói phần lớn số đông người ăn sẽ không chú ý tới, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hương vị món ăn."
"Mặt khác nữa chính là lữa lúc sau có hơi lớn một chút, làm cho thịt chiên có hơi bị cứng, chờ sau khi chiên miếng thịt đã ráo nước thì có thể chỉnh lửa nhỏ lại một chút."
"……"
Chung Ý nói ra vài vấn đề mà hắn cảm thấy có thể chỉnh được, Vương Châu nghe xong trên mặt liền hiện ra biểu tình 'bừng tỉnh đại ngộ'.
"Vậy tôi đây lại chiên một phần nữa coi sao."
Gia vị nêm nếm cũng có chút vấn đề, Vương Châu lại nhờ Chung Ý pha lại giúp cho hắn một lần nữa.
Chờ một mẻ xương sườn chiên mới ra lò, lại cho nước sốt vào trộn đều, Vương Châu lấy hộp thịt đưa cho Chung Ý ăn thửu: "Tiểu Chung, bây giờ cậu lại ăn thử một miếng xem sao."
"Hình như hương vị càng nghe thơm hơn lúc nãy một chút thì phải." Còn chưa có ăn miếng xương sườn nào, thì đã có người lên tiếng trước.
Chung Ý nếm thử, quả nhiên hương vị không giống lúc nãy, phần nước sốt áo bên ngoài càng thêm đưa miệng, nước sốt đẫy đà, mùi hương của gia vị quấn quanh nơi đầu lưỡi, có thể xem như là mỹ vị tuyệt hảo.
Mấy người chủ quán khác cũng nếm qua, vừa ăn xong biểu tình họ nhìn Chung Ý cũng đều đã thay đổi, ánh mắt nhìn hắn cũng càng thêm cháy bỏng.
Bọn họ bây giờ đều có chung một ý tưởng, muốn nhờ Chung Ý chỉ điểm cho bọn họ một chút!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT