“Đối phó với ngươi thì chỉ cần dùng Điện Ảnh Kiếm là đủ rồi.”
Ngay lập tức, trong lòng bàn tay hắn ta hiện ra một thanh kiếm màu tím. Trên thanh kiếm sắc bén xuất hiện những tia điện quang nhỏ xung quanh.
“Chỉ mong lát nữa ngươi vẫn có thể giữ được sự tự tin như vậy.”
Trần Tấn nhếch miệng cười lạnh, thậm chí hắn ta còn không lấy vũ khí ra.
“Ta cũng hy vọng người giữ được giọng điệu sắc bén như vậy!”
Ánh mắt của Trương Cương trở nên lạnh lẽo, thanh kiếm trong tay xuất hiện những tia điện quang lớn hơn nhiều. Kiếm ý mạnh mẽ, tùy thời tấn công và ẩn chứa lôi đình lực kh ủng bố khiến cho kẻ khác phải sợ hãi.
“Trần Tấn ca ca…”
Ở bên ngoài, Trần Hân vô cùng lo lắng.
Tuy rằng lâu lắm rồi không thấy Trần Tấn đánh nhau nhưng từ nhỏ đến lớn, Trần Hân vẫn hiểu rất rõ thực lực của Trần Tấn. Giờ phút này khi đối mặt với thiên tài của Thiên Kiếm Tông, nàng ta khó có thể tưởng tượng ra tình huống tiếp theo sẽ như thế nào. Cho nên nàng ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho ca ca của nàng cho dù có bị đánh bại thì sẽ không bị thương nặng, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi cũng được…
Xoẹt!
Lúc này, thanh kiếm trong tay Trương Cương run lên, một đạo lôi đình kiếm đáng sợ b ắn ra. Chỉ trong chớp mắt, nó đã lao ngay tới trước mặt Trần Tấn và xuyên qua thân thể hắn ta.
“A!”
Nhất thời Trần Hân hô lên một tiếng.
“Tàn ảnh!”
Có điều mọi người đã nhanh chóng phát hiện ra lôi đình kiếm quang vừa xuyên qua thì thân thể của ‘Trần Tấn’ đã tiêu tán. Hiển nhiên đây là do tốc độ né tránh quá nhanh đến nỗi chỉ để lại một tàn ảnh tại chỗ!
“Tốc độ nhanh tới mức ngay cả ta cũng không nhìn ra quỹ đạo di chuyển của hắn ta.”
Trong lòng Trương Cương giật mình, hắn ta nhìn bốn phía xung quanh.
Tuy nhiên ngay sau đó, hắn ta đột nhiên cảm thấy trên đầu mình chợt lạnh.
“Ở trên đầu!”
Sắc mặt Trương Cương thay đổi, ngay khi vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy thì thân thể của hắn ta bật lùi ngay ra phía sau mấy trượng.
Chíu!
Một vệt sáng đen dữ dội phóng xuống ngay chỗ Trương Cương vừa đứng trước đó. Tiếng nổ ‘ầm’ vang lên, gạch lát nền cách đó vài mét cũng bị vỡ tan tành còn mặt đất cũng bị trũng sâu tới tận mấy mét.
Thấy vậy, nhất thời da đầu Trương Cương run lên.
Có thế thấy được vệt sáng màu đen kia mạnh tới mức nào!
Trần Tấn đứng giữa không trung, toàn thân tỏa ra một tầng sương mù màu đen. Luồng khí màu đen này âm u, lạnh lẽo và tà ác tới mức khiến người ta phải rùng mình.
“Năng lượng hắc ám quá đỉnh!”
Thấy vậy, hai vị tông chủ Lỗ Minh Hiên đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nếu như không phải Trần Tấn lúc này đang mang hình dáng của con người thì bọn họ còn tưởng hắn ta là Dị Ma! Bởi vì hơi thở năng lượng tà ác này rất giống với ma khí.
“Kiếm của ngươi không tồi nhưng chả là gì trong mắt ta cả!”
Trần Tấn lạnh lùng nhìn Trương Cương ở bên dưới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT