“Lỗ tông chủ nói rất có lý, người có năng lực dự thi thì vẫn tốt hơn.”  

Lỗ Phụ cũng nói phụ vào. “Nếu như lòng Hậu chưởng giáo không phục có thể nhường cho mấy tiểu bối cọ xát với nhau ngay tại đây đi.”  

Nghe thấy hai người nói vậy, ánh mắt của Hậu Thiên Thành hơi trầm xuống.  

Cuối cùng cũng hiểu ra, hôm nay hai vị tông chủ đích thân đến đây thì ra là ‘ý của túy ông không phải ở rượu’* (có nghĩa là ý tứ khi đến không phải là ở đây mà là nhằm mục đích khác).  

Hơn nữa lúc này còn nói về việc cọ xát so tài tại chỗ.  

Ai cũng biết Lâm Lăng vừa chiến đấu kịch liệt với Lữ Tá xong, thể lực rõ ràng tiêu hao không ít.  

Nếu như tác chiến tiếp chẳng phải rất có hại hay sao? Cái vụ bàn tính này đúng là rất biết cách ra đòn.  

Trong lòng Hậu Thiên Thành hừ lạnh một tiếng.  

“Thì ra Lỗ tông chủ và Khổng tông chủ đã có ý định đoạt suất tham gia cho hai tiểu bối.”  

Hậu Thiên Thành cố chịu cơn tức giận từ chối nói. “Nhưng so tài lúc này không phải là thích hợp, chí ít cũng phải mười ngày sau.”  

Ông không biết là trận đấu ban nãy Lâm Lăng có bị nội thương nào không. Mười ngày chắc cũng đủ khôi phục lại rồi.  

Đồng thời còn có thể mượn thời gian hoãn lại để nắm rõ đặc điểm võ tu của hai tên thiên tài yêu nghiệt này từ đó so sánh biết mình biết người.  

Chủng Tộc Thiên Tư Bảng ư?  

Nghe ba nhân vật lớn đối thoại, trong mắt Lâm Lăng lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc.  

Chẳng lẽ là cuộc thi đua giữa các thiên tài chủng tộc sao?  

“Chỉ còn lại nửa năm sao……?”  

Trong đám người, sắc mặt Trần Tấn khẽ run, ánh mắt phức tạp nhìn bóng người của Lâm Lăng cách đó không xa.  

Cuốn băng lịch sử quả nhiên bắt đầu chuyển động.  

Trước đây đọc gia phả Ma tộc, ấn tượng của hắn ta đối với khóa cuối cùng Chủng Tộc Thiên Tư Bảng của đại lục Thiên Khung trong lịch sự này vô cùng sâu sắc.  

Mà giờ khắc này chính là thời khắc khởi đầu của cái vị ‘Lâm Thiên’ năm đó kia, là cường giả mạnh nhất trong các chủng tộc.  

Bắt đầu xuất chinh từ nơi này, rồi cuối cùng ở đỉnh của đài chiến đấu của Chủng Tộc Thiên Tư Bảng làm người đứng đầu vạn tộc!  

Nghĩ vậy, tâm tình trong lòng Trần Tấn chẳng biết tại sao lại có sự kích động không rõ, hai tay khẽ run.  

Bởi vì lúc này hắn ta nhớ trong sách sử Ma tộc ghi chép lại, vạn năm trước ở Chủng Tộc Thiên Tư Bảng có một loài người trẻ tuổi tác chiến cùng với Lâm Lăng.  

Người đó mặc dù không có chói lọi bằng ‘Lâm Thiên’ nhưng cũng có chiến tích rất tốt.  

Tên người đó là…Là ‘Trần Tấn’!  

Lẽ nào….người trẻ tuổi loài người năm đó chính là…..Ta của hiện tại ư?!  

Hồi tưởng lại ghi chép trong sử sách, tinh thần trong mắt Trần Tấn hơi co rụt lại, con ngươi đen kịt.  

Hiển nhiên là không thể tưởng tượng được, đến cuối cùng hắn sẽ là cái tên loài người tác chiến cùng với Lâm Lăng!  

Điều này…….  

Trong lúc nhất thời, trong lòng Trần Tấn tâm trạng đan xen.  

“Đây chỉ là một cái bọc da người mà thôi, ta vẫn là Ma tộc, chủng tộc lớn mạnh nhất!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play