“Dùng cách làm bốc hơi tinh huyết hùng mạnh của yêu thú trong cơ thể, sau đó thực lực sẽ tăng vọt nhanh trong thời gian ngắn.”  

Khổng Phụ đứng bên cạnh cũng gật đầu, nặng nề mà nói: “Nhưng thi triển thuật này sẽ có di chứng rất lớn.”  

“Chỉ sợ ít nhất Lữ Tá  cần tĩnh dưỡng mấy tháng thì mới có thể khỏi hẳn!”  

Nghe thấy lời này, Trương Cương và Đằng Nguyên đều thầm giật mình. Hiển nhiên họ cũng không nghĩ tới võ học luyện thể lại tà ma như thế, có thể dùng tinh huyết yêu thú  giúp thực lực của mình mạnh lên.  

Nghiễm nhiên không biết, vào thời đại vạn năm sau, võ học này sớm đã phát triển đến một trình độ cực kỳ hoàn thiện.  

Võ học luyện thể [Thú Viên Biến] của Lâm Lăng chính là phiên bản sau cải tiến.  

Không những không có di chứng nào mà tinh huyết hung thú dung hợp trong cơ thể cũng sẽ không khiến tinh huyết tiêu hao hầu như không còn vào mỗi lần vận dụng thú hóa.  

“Có thể ép ta đến bước đường này, ta thừa nhận ngươi thật sự rất có bản lĩnh, nhưng cũng nên dừng lại ở đây!” Trong mắt Lữ Tá dâng trào sự lạnh lẽo, âm u mà nhìn chăm chú vào Lâm Lăng, tiếng nói trầm thấp ấy giống như tiếng gầm gừ của dã thú.  

Sau đó hắn ta lao vút đến, bỗng hóa thành một tia sáng màu máu rồi đổ ấp về phía Lâm Lăng. Tốc độ này cực nhanh, nhanh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần!  

Trong chớp mắt, hắn ta đã xuất hiện trước người Lâm Lăng, trường thương màu bạc đâm mạnh vào thân thể hắn.

Ánh mắt Lâm Lăng hơi đanh lại, dựa vào cảm ứng linh thức cũng có thể phán đoán ra quỹ đạo công kích của đối phương. Thân thể hắn lập tức lách di, dễ dàng né tránh được một cú đâm của trường thương.  

“Ta cũng muốn xem ngươi có thể tránh được bao nhiêu lần!”  

Một kích thất bại, sát ý trong mắt Lữ Tá càng sâu, trực tiếp nắm thương quét ngang. Vị trí mũi thương cắt ngang nằm ngay cổ họng của Lâm Lăng.  

Rất rõ ràng, tên này thật sự muốn giết người.  

Phanh!  

Nhưng đúng lúc này, một cây gậy sắt màu vàng đột nhiên kéo dài đến, chặn mũi thương lại. Ánh lửa b ắn ra, thân gậy xoay tròn thật nhanh, lập tức tỏa ra những gợn sóng sức mạnh thô bạo, trực tiếp đẩy Lữ Tá và cả trường thương lùi lại.  

“Vũ khí này còn có thể dài ra?!”  

Sắc mặt Lữ Tá hơi thay đổi, ánh mắt nhìn xuống bên dưới cây gậy sắt kia, quả thật chính là gậy sắt của con Long Viên viễn cổ kia!  

Chiều dài này ít nhất cũng kéo dài mấy chục mét!  

“Binh khí thật kì dị.”  

Thấy thế, ánh mắt của những khán giả ở đây chớp động, lập tức vang lên một loạt tiếng bàn tán xôn xao.  

“Không dám đối đầu chính diện với ta thì ngươi có bản lĩnh gì.” Nhìn thấy con Long Viên viễn cổ đáng sợ kia ngăn cản, Lữ Tá hừ lạnh một tiếng.  

Giọng điệu chẳng biết xấu hổ này cứ như hoàn toàn quên mất vừa rồi là hắn ta triệu hồi sủng vật tác chiến trước.  

“Không sai, dùng sức mạnh của sủng vật thì không tính là bản lĩnh thật sự gì cả.”  

“Có năng lực thì đơn đả độc đấu với Lữ sư huynh đi!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play