Nhìn thấy Lâm Lăng lần thứ hai trở thành tiêu điểm bàn tán, sắc mặt của Lữ Tá lạnh lùng sinh ra vài phần âm u.  

“Một tên tạp nham lại lịch không rõ có tài cán gì mà trở thành thánh tử cả Cửu Huyền Tông chúng ta chứ.”  

Hắn không hề áp chế lửa giận trong lòng, giọng nói có chút khinh thường cười nhạt trào phúng.  

“Lữ huynh, lời của huynh có hơi quá đáng rồi đó.”  

Vệ Quý Nguyên đứng lên, khẽ nhíu mày nhìn Lữ Tá.  

Đối với việc Lâm Lăng bị nói thành ‘tạp nham’ này hắn hiển nhiên là sinh lòng hờn giận.  

“Vệ Quý Nguyên, Lữ huynh của chúng ta có nói cái gì cũng không đến lượt ngươi ở đây khoa chân múa tay.”  

Thân làm kẻ thù không đội trời chung là Hoàng Tinh Nghị cũng đứng lên, lạnh lùng nói.  

Đối mặt với Vệ Quý Nguyên hắn không nghi ngờ gì là có ngữ khí lớn hơn chút. Còn về phần Lâm Lăng kia thì vẫn nên giao cho Lữ Tá thì hơn.  

“Không sai, đừng tưởng rằng Lý trưởng lão đưa ngươi tấn thăng lên làm hộ pháp tông môn mà vênh váo tự đắc!”  

Ngay sau đó bảy vị đệ tử trưởng cũng đều mạnh dạn đứng dậy.  

Ánh mắt bọn họ uy hiếp nhìn chằm chằm Vệ Quý Nguyên.  

Đội hình hai bên nhất thời tạo lên chênh lệch rõ ràng.  

“Chậc chậc, xem ra cái tên Lâm Thiên này muốn làm được thánh tử sợ rằng cũng không dễ dàng gì nha.”  

Các đệ tử trưởng của tam điện lục các đều đứng ở bên Lữ Tá, đoàn người ở đó rất nhanh đã nhìn thấu được sự tình trong đó.  

Thế lực của tông môn đừng tưởng là một chỉnh thể, thực ra bên trong thường nảy sinh ra không ít phe phái.  

Một màn hiện giờ hiển nhiên là đang tranh đoạt quyền lực của thế hệ trẻ.  

Phe nào thắng sẽ được làm người trưởng quản tông môn, vô cùng giống với tranh đoạt hoàng quyền của ngoại giới.  

Các thế hệ trôi qua đều như vậy, đã nhìn quen rồi.  

“Yên lặng.”  

Mày liễu của Đào Yên nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ đang đấu giá, nếu muốn nhiễu loạn trật tự thì ta không ngại mời các ngươi ra ngoài đâu.”  

Vừa nói chuyện nàng ta vừa quay đầu về phía đội trưởng trung niên nháy mắt một cái.  

Người sau hiểu ý lập tức đưa đến nhiều thủ hạ vậy xung quanh bọn họ.  

“Mọi người đấu giá hợp lý, trả giá cao thì được mang về.”  

Đúng lúc này vị áo đen thần bí kia cũng giễu cợt nói: “Không có tiền cũng đừng giả vờ thẹn quá hóa giận, không được coi là bản lĩnh thực sự đâu!”  

Tổ chức thích khách hiện giờ của ông ta đang khan hiếm tiền bạc, nếu vì lần tranh chấp này dẫn đến việc hủy bỏ tám trăm vạn tiền bán đấu giá vậy sẽ khiến người ta tức hộc máu mất.  

Người áo đen thần bí vào giờ phút này hiển nhiên là ủng hộ về một phe đó là của Lâm Lăng.  

“Tám trăm vạn lần đầu tiên.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play