Điều đáng hận hơn chính là, đối phương như thể chả bị thương lấy một cọng tóc, vẫn giữ được hình dạng vốn có. Còn bản thân hắn lại trở thành một kẻ ngoại tộc người không ra người, ma không ra ma!  

Bây giờ nhớ tới điều này, trong lòng Trần Tấn nhất thời kích động lên oán hận nồng nặc.  

Hắn hận không thể xoay người lại ăn tươi nuốt sống tên Lâm Lăng kia để thỏa nỗi hận trong hắn!  

Mà trong giây phút nội tâm Trần Tấn đang cố đè nén cơn tức giận, Lâm Lăng đang đứng ở dau lưng vẫn không biết gì, hoàn toàn không đoán được người trước có ý đồ gì.  

“Xin hỏi, chúng ta từng gặp nhau chưa?”  

Nếu như không đoán được, thì Lâm Lăng dứt khoát thử hỏi luôn xem sao.  

Tiếng hỏi đột nhiên phát ra, tâm trí Trần Tấn hơi run lên từng hồi.  

Quả nhiên, tên tiểu tử này đã bắt đầu hoài nghi rồi!  

Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt vờ khó hiểu quay đầu nhìn về phía Lâm Lăng, kinh ngạc nói: “Hình như là chưa thì phải?”  

Ánh mắt Lâm Lăng bình tĩnh nhìn chằm chằm đối phương, nói thẳng. “Vậy sao nãy giờ ngươi liên tục nhìn trộm ta?”  

Nghe vậy Trần Tấn sửng sốt một chút.  

Giác quan của tên này không ngờ lại nhạy cảm như vậy!  

Trong lòng thầm thay đổi lại, Trần Tấn ái ngại cười. “Trước đó nhận nhầm người cho nên mới dùng ánh mắt đó để nhìn ngươi.”  

“Nếu có chỗ nào không đúng thì ta xin tạ lỗi ngươi ở đây.”  

Vừa nói, thậm chí hắn còn học theo động tác của võ giả loài người, quay ra phía Lâm Lăng đằng sau hành lễ kiểu võ tu.  

“Không sao.”  

Vẻ mặt Lâm Lăng bình thản nhìn Trần Tấn như đang có suy nghĩ khác.  

Tuy chỉ là hiểu làm nhưng hắn vẫn để ý.  

Mà lúc hai người đang nói chuyện, những người khảo hạch xếp bảng vị trí đầu tiên đã lần lượt đi lên đài đá tỉ thí rồi.  

Năm tiếng chuông vang lên thì có vẻ đơn giản, nhưng để rung được nhiều đến đỉnh chuông thì cũng khá là làm khó người.  

“Keng, Keng!”  

Mọi người cứ đi từ từ lên khảo hạch, chìm đắm trong tiếng chuông liên tiếp đó, tuyệt đại đa số chỉ được ba tiếng với bốn tiếng.  

Thiên tài võ đạo có thực lực thực sự đều dễ dàng qua cửa.  

“Bốn tiếng, không đạt!”  

“Tám tiếng, đạt!”  

Hoàng Tinh Nghị đứng ở bên cạnh đỉnh chuông, công bố từng phần thành tích.  

Khi thấy tất cả mọi người đều không bằng mình, trong lòng hắn có một cảm giác mình hơn người, thấy tự cao hơn, thậm chí còn thấy mình giống tiền bối chỉ điểm võ đạo.  

Cứ như vậy, người bị loại đành cúi đầu ủ rũ rời đi. Còn những người được thông qua đều vô cùng kích động hoặc là lãnh đạm đứng tại chỗ.  

Đối với những thiên tài võ đạo này mà nói, chuyện thông qua được kiểm tra này là vô cùng đơn giản.  

Nếu không làm sao xứng với hai tiếng ‘thiên tài’ được.  

“Mười một tiếng.”  

Giây phút đó, trong đám người vang lên những tiếng thán phục.  

Từ đầu khảo hạch đến giờ, cuối cùng cũng vượt qua được tiếng chuông thứ mười rồi, ở trong sân không thể nghi ngờ là dẫn tới tiếng kích động không hề nhỏ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play