“Có.” Lâm Lăng thản nhiên gật đầu: “Ta có một người bạn tên là Vệ Quý Nguyên, hắn cũng ở Cửu Huyền Tông.”  

“Thì ra ngươi quen biết tiểu Vệ.” Ánh mắt Cơ Thanh Vũ khẽ nhúc nhích, cười thật đẹp và nói: “Tính theo vai vế thì hắn còn phải gọi ta một tiếng sư tỷ.”  

Nghe vậy, đôi mắt Lâm Lăng không khỏi quay lại nhìn Cơ Thanh Vũ thêm một cái.  

Hắn vốn cho rằng, nàng cũng tới tham gia sát hạch tông môn, thì ra đã là đệ tử của Cửu Huyền Tông.  

“Rượu ngon, đa tạ.”  

Sau đó, Lâm Lăng xách bầu rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm lấy bầu rượu còn lại.  

“Nếu muốn cảm ơn thì có thể đàn tấu khúc nhạc vừa rồi lần nữa hay không.” Khóe miệng Cơ Thanh Vũ nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp.  

“Được thôi.” Lâm Lăng cười khẽ, sau đó đặt bình rượu qua một bên rồi ấn đôi tay lên cây đàn, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn.  

Dây đàn được khảy vang, tiếng đàn du dương lại truyền ra lần nữa.  

Có lẽ do đủ rượu nên hứng khởi, thậm chí còn Lâm Lăng hát lên ca từ của[Tinh Nguyệt Thần Thoại].  

“Hình ảnh tốt đẹp nhất cả đời ta”  

“Chính là gặp được nàng”  

“Trong biển người mênh mang lẳng lặng ngóng nhìn nàng”  

“Xa lạ lại quen thuộc...”  

Dưới sự vận chuyển của linh lực, âm điệu của Lâm Lăng gần như không có chút lạc nhịp nào, thậm chí giọng hát trong sáng càng trở nên uyển chuyển êm tai.  

Mà ngón tay bay múa trên đàn cổ, mỗi lần khảy lên từng dây đàn đều như làm rung động nổi lòng của Cơ Thanh Vũ.  

“Ca từ thật đẹp...”  

Trong nhất thời, Cơ Thanh Vũ nghe đến ngây người.  

Tiếng đàn huyền diệu kết hợp với ca từ duy mĩ, giờ khắc này toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng còn đắm chìm vào đó hơn cả lúc vừa rồi, không thể tự kềm chế.  

Trong núi rừng cách đó không xa, Hoàng Tinh Nghị vẫn đang âm thầm nhìn trộm lập tức siết chặt hai đấm, khóe mắt như muốn nứt ra.  

Mấy phút sau, một khúc kết thúc, dư âm lượn lờ...  

“Vèo!”  

Mà đúng lúc này, một bùa truyền âm bay vút ra từ nhẫn không gian của Cơ Thanh Vũ.  

“Cảm ơn ngươi để ta biết được trên thế gian còn có tiếng đàn tuyệt vời như vậy.” Nàng khẽ gật đầu với Lâm Lăng: “Chúc ngươi ngày mai sát hạch thuận lợi thông qua.”  

Nói xong, thân thể mềm mại của Cơ Thanh Vũ bay lên trời, sau đó hóa thành một tia sáng trong trời đêm, nhanh chóng bay về hướng Cửu Huyền Tông.  

“Nhìn lén lâu như vậy, có thể ra rồi đấy.” Lâm Lăng cất đàn cổ đi, đứng dậy, đột nhiên thản nhiên nói.  

Tiếng nói này không lớn, nhưng được linh lực thêm vào, lại truyền rõ ràng đến tai Hoàng Tinh Nghị trong rừng rậm cách đó không xa.  

“Thì ra đã sớm bị phát hiện.”  

Ánh mắt Hoàng Tinh Nghị hơi trầm xuống, rất nhanh đã phản ứng lại.  

Linh khí trên người hắn ta lập tức kích động, chân phải đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể đột nhiên lao vút lên cao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play