Phù văn thổ hệ, Vây Trận Trọng Lực! * (trận pháp bao vây trọng lực)  

Lập tức, Đào Linh nhận thấy được tác dụng của trận pháp, trong lòng tức khắc lạnh đi vài phần.  

“Chu Tấn, vì sao ngươi lại hại ta?!”  

Đào Linh ngước mắt, vẻ mặt yêu kiều giận dữ trừng mắt nhìn Chu Tấn, chất vấn nói.  

“Nào nào, Đào sư muội, lời này của muội nghiêm trọng quá rồi đó.”  

Chu Tấn chưa muốn nói, một tiếng cười lạnh vang lên. “Việc của Chu Tấn này đang làm là muốn toại nguyện cho người khác.”  

Giọng nói vừa dứt, một người đàn ông đầu hói dâm đãng đột nhiên xuất hiện từ phía trên trận pháp. Người này chính là tội phạm màu đỏ trên bảng truy nã của Chấp Sự Đường, Địch Nghiêu.  

“Đào Linh sư muội, ta quả thật đối với sự xinh đẹp của ngươi thèm nhỏ dãi đã lâu đó.”  

Địch Nghiêu vươn đầu lưỡi ra li3m li3m môi, ánh mắt dâm ô nhìn chằm chằm Đào Linh, dâm dục ở trong mắt khó lòng nhịn xuống.  

Nhìn thấy Địch Nghiêu, mặt đẹp của Đào Linh khẽ biến đổi, vội vàng lấy phù truyền âm, mở phong bế ra rồi trực tiếp đốt lên. Nhưng mà, phù truyền âm vừa cháy một nửa lại đột nhiên tắt ngúm.  

Dưới sự ngăn cản của năng lượng vây trận, không thể truyền thứ gì ra ngoài.  

Lần này hoàn toàn chặt đứt ý niệm mong muốn tìm kiếm chi viện của Đào Linh!  

Sau đó, trong tay nàng chợt xuất hiện một trường kiếm, kiếm khí sắc bén kích động chém vào trận pháp quầng sáng phía trên.  

“Phanh phanh phanh!!”  

Trong lúc nhất thời, trận pháp quầng sáng kịch liệt chấn động nhưng ánh sáng phù văn ngưng động kia lại không có dấu hiệu tắt đi.  

“Không cần uổng phí công phu đâu, ở trong vây trận của ta cho dù là cường giả cảnh giới  Âm Dương bậc 3 của Thánh Vực cũng khó có thể phá trận.”  

Địch Nghiêu âm lãnh cười. “Huống chi chỉ là cảnh giới Thánh Vực Linh Anh như ngươi, không muốn chịu nhiều đau khổ thì ngoan ngoãn song tu cùng ta đi.”  

“Nếu hầu hạ ta thật tốt có lẽ ta có thể tha cho ngươi môt mạng, thế nào hả?”  

Nói xong, địch Nghiêu không kiêng nể gì nở nụ cười, trên mặt hiện lên sự nghiền ngẫm.  

Đối với sự bí ẩn của cái nơi này, gã ta cực kì tự tin. Cộng thêm cả vây trận, cho dù động tĩnh có lớn thế nào cũng không bị người ngoài phát hiện.  

Vừa nghe được lời này, sắc mặt Đào Linh đỏ lên, giọng lạnh băng nổi giận nói: “Cho dù chết, cũng sẽ không cho ngươi thực hiện được đâu!”  

Đối với loại ngữ khí quyết liệt này, Địch Nghiêu giống như đã quá quen rồi.  

Khóe miệng gã khẽ cong lên, cười dâm ô nói: “Ta nhớ cái người nữ chấp sự trước đó cũng làm căng như ngươi vậy.”  

“Nhưng, sau đó lại bị ta làm cho đến muốn ngưng cũng không ngưng được, hiện tại nghĩ lại, thấy khá là ngon miệng đó.”  

Khi nói chuyện, ánh mắt Địch Nghiêu nhìn từ trên xuống dưới dáng người của Đào Linh, dục hỏa trong mắt càng thêm tràn đầy.  

“Địch Nghiêu sư huynh, huynh chậm rãi hưởng thụ, lần sau lại mang đến mặt hàng tốt cho huynh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play