*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Lăng nhàn nhạt nói: “Hy vọng lần sau lúc trở về, Lãnh Địa Hỗn Loạn dưới sự thống trị của ngươi, sẽ khiến cho ta được nhiều bất ngờ hơn nữa.”  

Nghe được hai chữ ‘Điện Tông’, vẻ mặt Bạch Lân ngay tức khắc chấn động.  

Một quái vật khổng lồ, là thánh địa võ đạo mà bao nhiêu võ giả thiết tha mơ ước!  

Hiện giờ, chủ nhân của bọn họ, sắp dùng thân phận quán quân để bước đến thánh địa võ đạo đó!!  

Giờ khắc này, nội tâm Bạch Lân kích động đạt tới mức không thể hình dung nổi!  

“Xin lãnh chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định hết lòng tận tụy, đến chết mới thôi!”  

Bất chợt, Bạch Lân trịnh trọng gật đầu, trung thành nói.  

“Ta tin tưởng năng lực của ngươi, đứng lên rồi nói.”  

Vẻ mặt Lâm Lăng vui mừng, bàn tay nhẹ nhàng ra hiệu, một nguồn linh lực kéo dài ra trực tiếp kéo cơ thể của Bạch Lân đang quỳ dưới đất đứng dậy.  

Bất chợt, hắn lấy ra một túi trữ vật kim sắc.  

Những đồ vật bên trong đều là những vật phẩm hắn đoạt được từ những người dự thi đã bị gi ết chết. Trong đó có nhiều võ học truyền thừa, cùng với các linh đan diệu dược mà võ tu cần.  

Mấy thứ này, tuy trân quý, nhưng đối với cảnh giới của Lâm Lăng hiện giờ thì cũng chỉ giống như lông gà vỏ tỏi mà thôi, cũng không tăng lên được bao nhiêu.  

Nếu đã vậy, chi bằng đưa hết chúng cho đám Bạch Lân bọn họ, tăng thực lực của thủ hạ.  

“Những tài nguyên này, người tự an bài đi.”  

Ngón tay Lâm Lăng nhẹ tung lên, đưa túi trữ vật cho Bạch Lân.  

Nhìn túi trữ vật kim sắc, Bạch Lân tò mò, linh thức thâm nhập bên trong.  

Lúc nhìn thấy mấy đan dược rực rỡ muôn màu trong đó, cùng với những loại công pháp võ học cao cấp, đôi tay của hắn ta không khỏi run lên một chút.  

“Lãnh chủ đại nhân, ngài…… xác định đây là cho chúng ta sao?”  

Bạch Lân kìm không được cảm xúc trong lòng, kích động hỏi.  

“Ừ, dùng cho thật tốt, đừng có lãng phí.”  

Nhìn biểu cảm kinh ngạc hết lên của Bạch Lân, Lâm Lăng thản nhiên cười, dặn dò nói.  

“Đa tạ lãnh chủ đại nhân! Mong ngài yên tâm, thuộc hạ không có tâm tư riêng đâu!”  

Được Lâm Lăng xác nhận, cảm xúc của Bạch Lân dâng trào thiếu chút nữa lại quỳ tiếp.  

Bàn tay hắn nắm chặt túi trữ vật giống như đang ôm vàng!  

Không ngờ rằng, mấy vật phẩm Lâm Lăng tùy ý tặng cho này, ngày sau khi hắn trở về, lực lượng trong thành phố Hỗn Loạn sẽ phát triển đến độ hắn khó thể tưởng tượng nổi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play