"Lâm Lăng, cuối cùng sẽ có một ngày Viêm Hoằng Nghị ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!" Viêm Hoằng Nghị ngẩng đầu nhìn về hướng thành phố Hỗn Loạn, hai tròng mắt đầy tơ máu, miệng nhe răng cười nói.  

Sau đó hắn tháo nhẫn trữ vật của sư phụ ra, chôn thi thể ngay tại chỗ rồi mới rời khỏi nơi này.  

Đến lúc này, số kiếp của Viêm Hoằng Nghị và Lâm Lăng xem như mới bắt đầu.  

Lúc này, tại thành phố Hỗn Loạn. Vừa trở về sau trận chiến, Lâm Lăng đã tìm hiểu về tình hình trận chiến có liên quan tới Viêm Hoằng Nghị từ Bạch Lân.  

“Số của tên kia may thật, không ngờ lại để hắn ta chạy thoát.”  

Lâm Lăng hơi nheo mắt nhìn về hướng đám người Viêm Hoằng Nghị chạy trốn trước đó, lạnh lùng lẩm bẩm một mình. Hắn cũng không biết vào lúc này ở trong khe núi phía xa kia, Viêm Hoằng Nghị cũng nhìn về phía hắn ở bên này với vẻ lạnh lùng.  

“Lãnh chúa đại nhân, thuộc hạ đã không hoàn thành tốt chuyện trước đó, xin ngài tha tội!”  

Lúc này, La Hán đi tới trước mặt Lâm Lăng, quỳ xuống đất rồi nói với vẻ mặt kính sợ.  

“Không sao, ngươi làm tốt lắm.”  

Lâm Lăng lạnh nhạt nói: “Sau này cho dù gặp lại phải chuyện như hôm nay, các ngươi vẫn phải giữ thái độ như lúc trước, canh gác nghiêm ngặt cẩn thận.”  

“Tuân lệnh!”  

Nghe vậy, La Hán vui mừng khôn xiết, vội vàng gật đầu trịnh trọng.  

Đột nhiên Lâm Lăng nhìn sang Bạch Lân ở bên cạnh, hỏi: “Mấy hôm trước ngươi dùng Truyền  âm Phù liên lạc với ta, ngươi có phát hiện ra đó là lãnh chủ giả không?”  

Bạch Lân gật đầu, sau đó nói tiếp.  

“Tháng trước, kẻ giả mạo kia đã tới phủ thành chủ, phái một cường giả mặc đồ đen tới yêu cầu chúng ta phải giao ngọc giản ra và nói rằng phải tăng cường kiểm tra một lần nữa thì trong lòng ta đã nghi ngờ rồi.”  

“Mấy ngày tiếp theo, ta cố gắng sử dụng Truyền  m Phù mấy lần để tìm ra sự thật nhưng lại không có tin tức gì nên chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.”  

“Cho đến khi Lãnh chúa đại nhân gấp gáp trở về vào hôm nay, ta mới thực sự hiểu được thì ra tất cả đều là do có người động tay động chân!”  

Nghe xong lời nói của Bạch Lân, Lâm Lăng âm thầm gật đầu, coi như hắn đã hiểu rõ toàn bộ quá trình. Tên Viêm Hoằng Nghị biết chắc hắn đang ở chiến trường viễn cổ nên Truyền  m Phù không thể truyền âm tới đó được cho nên hắn ta bắt đầu bày mưu tính kế giả làm lãnh chúa để từng bước nắm quyền.  

Phải công nhận sự mưu trí của tên này quả thực khiến cho người ta khó có thể phòng bị.  

Đáng tiếc, cuối cùng hắn ta vẫn tính sai một bước. Đó là hệ thống năng lực của Lâm Lăng sở hữu khả năng trị liệu của chiến sĩ Cuồng tộc. Nếu không thì vấn đề lãnh chúa thật giả lần này cũng không thể giải quyết dễ dàng như bây giờ.  

Sau đó, Lâm Lăng được đám người Bạch Lân bảo vệ trở về phủ thành chủ bởi vì chuyện tiếp theo có liên quan tới bí mật quân sự của lãnh địa nên không thể nói quá nhiều ở bên ngoài.  

“Lãnh chúa đại nhân, bởi vì kẻ giả mạo kia đã khơi mào xung đột giữa chúng ta với vương triều Đại Viêm cho nên chiến tranh sắp xảy ra rồi, ngài cảm thấy chúng ta nên giải quyết như thế nào?”  

Bạch Lân nhíu mày, bình tĩnh nói: “Người dẫn quân lần này chính là Thống soái quân trấn ải biên cương của vương triều Đại Viêm, Tần Hùng.”  

Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng khẽ động. Tần Hùng chính là cha của Tần Vũ. Đương nhiên Lâm Lăng không muốn xung đột vũ trang với cha của huynh đệ kết nghĩa. Huống chi cuộc xung đột này chỉ là hiểu lầm nên hai bên không cần thiết phải khai chiến. Kết quả cuối cùng chắc chắn là lãng phí tiền của, công sức và gia tăng áp lực mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play