*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ma Long ở trước mặt Lâm Lăng, đầu rồng buông xuống, thần thái vô cùng mạnh mẽ cùng cảm kích nói.  

Sau khi âm thanh rơi xuống, nó chợt hóa thành một vầng sáng đen, một lần nữa tiến vào bên trong Phệ Long Kiếm.  

Trong thạch thất.  

Khi Võng Lôi biến mất, ánh sáng của nơi này lập tức tắt, trở nên tối tăm.  

Lâm Lăng khẽ liếc mắt nhìn, rất nhanh dừng lại ở sâu bên trong. Lại thấy nơi đó xuất hiện một lối vào bí mật.  

Lúc trước, bởi vì bị Lôi Võng che đậy nên vẫn chưa phát hiện ra. Lúc này mới nhìn thấy, nó hiện ra vô cùng rõ ràng.  

Chỉ cần có một con đường để đi tới, Lâm Lăng tất nhiên sẽ không bao giờ quay đầu lại.  

Vừa di chuyển, hắn ngay lập tức lao về hướng cửa của lối đi bí mật.  

Lúc đi ngang qua cái xác trên mặt đất, hắn duỗi tay ra, linh lực dâng trào, kéo chiếc túi trữ vật hút vào trong lòng bàn tay.  

Bên trong đó có gì Lâm Lăng cũng không thèm dò xét, trực tiếp đeo trên tay. Dự tính sau khi kết thúc chuyến đi tìm kho báu lần này, hắn sẽ kiểm tra lại tất cả các chiến lợi phẩm mà hắn đang sở hữu.  

Khi tiến vào mật thất u ám, Lâm Lăng phát hiện, bên trong có một cái cầu thang lớn bằng đá, dường như đi thẳng xuống đất. Hơn nữa càng đi xuống dưới, thấy thang đá phân bố ở khắp nơi, còn có không ít ngã tư, giống như mê cung, lộ trình lằng nhằng phức tạp.  

Có đôi khi, hắn đi một vòng rồi lại trở về vị trí lúc trước.  

Trên đường đi, thậm chí Lâm Lăng còn nhìn thấy một số thí sinh dự thi khác.  

Rất rõ ràng, cầu thang dưới lòng đất liên thông với các khu vực đại điện khác.  

Trong tình cảnh tối đen như mực, lúc Lâm Lăng gặp lại những thí sinh dự thi khác, hai bên chỉ đề phòng nhìn liếc mắt nhìn nhau một cái rồi im lặng rời đi.  

Suy nghĩ của hắn bây giờ, tất cả đều là truy tìm kho báu bên trong, hơn nữa đã có được linh phù, hắn cũng không muốn nảy ra tranh cãi với bọn họ.  

Đương nhiên, nếu như đối phương dám có ý nghĩ nào không tốt thì Lâm Lăng cũng không phải là người ăn chay, lập tức tấn công ngay.  

“Lần này cần đi đường nào?”  

Ở chỗ giao nhau của nhiều bậc thang đá, bóng dáng Lâm Lăng lại xuất hiện ở chỗ này một lần nữa.  

Nhìn cầu thang xung quanh giống như mạng nhện, ngay lập tức Lâm Lăng không biết phải làm gì. Bởi vì, hắn đã ở bên trong này, lãng phí không ít thời gian.   

Hơn nữa thêm cả thời gian tranh đoạt khí linh trước đó, lần này đi vào đại điện Viễn Cổ tìm bảo vật, đã trôi qua hơn hai mươi phút.  

Nói cách khác, chỉ còn hơn nửa canh giờ nữa là bức màn ánh sáng sẽ chuyển đến nơi này.   

Đến lúc đó, dù cho nơi này có bảo vật cổ gì cũng không thể không rời đi. Nếu không, dưới sự ăn mòn của ánh sáng này, khí huyết trong cơ thể sẽ bị tiêu hao một lượng lớn cho khi đến tử vong.  

“Phanh phanh phanh!!!”  

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.  

Nghe thấy tiếng động này, sắc mặt Lâm Lăng khẽ nhúc nhích. Chẳng lẽ là đã tìm được bảo vật?  

Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lăng nhanh chóng xác định phương hướng của âm thanh vừa nãy, hắn không chút chậm trễ mà đi về phía cầu thang đá bên phải.  

Khi thi triển Du Long Bộ, trong cầu thang đá tối tăm đã lập loè một chuỗi dư ảnh màu đỏ.  

Rất nhanh, Lâm Lăng đã tiến đến được khu vực có tiếng đánh nhau lúc trước. Nhưng mà giờ phút này, lại không thấy ai cả.  

Ánh mắt hắn quét xung quanh, lại thấy trên mặt đất của nơi này, có không ít tay người, cùng với rất nhiều bộ hài cốt ghê rợn. Có điều, những bộ hài cốt này lại không phải là máu thịt.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play