*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi tất cả phù văn được rót đầy, trận pháp lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ. Năng lượng bao la được kích động tạo nên vô số gợn sóng, không gian xung quanh cũng có chút vặn vẹo mơ hồ.  

Ngay sau đó, chỉ thấy hoa văn trên cây gậy sắt kim loại cắm ở mắt trận cũng lan tràn ánh sáng, nở rộ ra từng quang văn, hơn nữa còn khẽ chấn động.  

Tro bụi thật dày lập tức bị đánh tan, để lộ ra dáng vẻ xuất chúng của gậy sắt đã bị phủ bụi vạn năm. Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy giữa hoa văn thần kỳ của gậy sắt có khắc bốn chữ cổ - Hạo Thiên Huyền Bổng!  

Hiển nhiên, đây là tên của cây gậy này.  

Ánh mắt Mạnh Hậu sáng quắc, tuy chưa bao giờ nghe nhắc đến lai lịch của ‘Hạo Thiên Huyền Bổng’, nhưng nó có thể tồn tại từ thời đại viễn cổ đến nay thì tuyệt đối không phải vật tầm thường.  

“Kinh Kha, tạm thời đừng ra tay.”  

Lâm Lăng đè nén suy nghĩ trong lòng xuống, ra lệnh cho Kinh Kha tạm thời im lặng xem tình hình.  

Hắn cứ cảm thấy dị vật này và trận pháp trên đài đá không đơn giản như vậy. Cho nên, chi bằng để tên kia thử nghiệm một chút.  

Mạnh Hậu tập trung nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Huyền Bổng trước mặt, hình như cũng có cảnh giác nên không tùy tiện hành động.  

Sau đó hắn ta vận chuyển linh lực trong thân thể để trên tay được bao trùm lên một lớp linh khí phòng hộ, sau đó mới duỗi tay chạm vào thân gậy.  

Vừa chạm vào thì lập tức cảm thấy lạnh lẽo, nhưng bài xích trong tưởng tượng cũng không xảy ra. Toàn bộ quá trình cực kỳ thuận lợi, không hề có chuyện gì nguy hiểm phát sinh.  

Cứ như vậy, Mạnh Hậu siết chặt thân gậy, đột nhiên ra sức rút một cái.  

Két ——!  

Tiếng cọ xát vang lên, Hạo Thiên Huyền Bổng trực tiếp bị hắn ta dễ dàng rút ra. Trận pháp trên đài đá lập tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ trũng xuống.  

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy ở đáy lỗ thủng có một cái hộp đá rất tinh xảo. Nhưng lúc này Mạnh Hậu đã đặt hết sự chú ý lên Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay, đang đánh giá nó với ánh mắt cuồng nhiệt.  

“Thật nặng!”  

Mạnh Hậu chỉ cảm thấy Hạo Thiên Huyền Bổng rất nặng, trong đó như ẩn chứa một luồng năng lượng mênh mông đến tột cùng.  

Hắn ta nhịn không được nắm lấy nó mà bắt đầu múa may. Trong nháy mắt, cuồng phong gào thét mãnh liệt, hào quang lộng lẫy ngưng tụ ra từng bóng gậy rồi quất ra.  

Vách đá xung quanh mật thất trực tiếp bị bóng gậy tùy tiện kia làm nổ tung.  

“Sức mạnh thật bá đạo!”  

Thấy tình cảnh này, trong mắt Mạnh Hậu hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng, sau đó cầm Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay mà dậm chân thật mạnh.  

Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ thật lớn.  

Cả sàn nhà lập tức bị xuyên thủng, thậm chí gợn sóng sức mạnh khổng lồ kia còn xuyên qua những tầng tháp phía dưới, nối thẳng xuống nền đất, nhìn xuống giống như một cái lỗ to sâu không thấy đáy.  

“Tuyệt! Quả nhiên là một thần binh lợi khí.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play