“Phá được rồi!”  

Ánh mắt mọi người chớp động, nhìn chằm chằm vào lối vào tháp cổ âm u kia, trong mắt họ lập tức dâng lên một tia nóng bỏng.  

“Đi!”  

Bọn người của gã đàn ông mày kiếm học viện Võ Lăng lập tức hành động, dẫn đầu lao vào bên trong ngọn tháp.  

“Xông vào!!”  

Ngay sau đó, đông đảo người cạnh tranh ở đây cũng chen chúc lao vào. Lâm Lăng cũng đi theo dòng người chạy vào trong tháp.  

Khi bước vào cổng tháp, tầm mắt của Lâm Lăng lập tức tối lại.  

Sau khi thị giác thích ứng, hắn đưa mắt nhìn quét khắp nơi, phát hiện diện tích trong tháp vô cùng rộng lớn, hơn nữa có rất nhiều lối đi. Một đám người ùa vào, rất nhanh mọi người đều chia nhau ra lựa chọn con đường của mình.  

“Tháp này có tất cả hơn mười tầng, rất có khả năng bảo bối tốt nhất nằm ở khu vực đỉnh tháp.” Lâm Lăng âm thầm phỏng đoán, sau đó tùy tiện chọn một con đường rồi lao vào.  

Trên con đường cứ cách một khoảng cách lại có một gian mật thất. Bên cạnh cánh cửa mật thất có khắc mấy chữ cổ xưa, tuy xem không hiểu, nhưng cũng có thể đoán ra đại khái ý nghĩa trên đó.  

Hiển nhiên những mật thất đó đều là sân tu luyện ngày thường các võ giả dùng để bế quan. Trong tình huống bình thường, sân tu luyện đều ẩn chứa trận pháp phù văn, muốn khởi động cần đến vô số đá Linh Dương không ngừng cung cấp năng lượng.  

Nói cách khác, trong tháp cổ này nhất định có không ít năng lượng linh thạch tương tự như đá Linh Dương.  

Trên đường đi, thỉnh thoảng bên tai Lâm Lăng vang lên từng tiếng hoan hô mừng như điên, sau đó lại biến thành tiếng tức giận mắng chửi và đánh nhau.  

Hiển nhiên là có người tìm được bảo tàng nào đó, lại vì phân chia không đồng đều nên tức giận ra tay tranh đoạt.  

Lâm Lăng cũng không tò mò chút nào, tiếp tục lao vào sâu trong tòa tháp. Một lát sau, rốt cuộc Lâm Lăng cũng tìm được cầu thang đi lên tầng trên.  

Nhưng cầu thang lại khá hẹp, chỉ có thể để một người đi qua.  

Mà lúc này, đúng lúc có ba bóng dáng lao vút ra từ con đường bên cạnh. Ba người này chính là bọn người của gã đàn ông mày kiếm học viện Võ Lăng. Nhìn ra được, hình như mục tiêu của bọn họ cũng giống như Lâm Lăng, muốn trèo lên đỉnh tháp.  

Lâm Lăng rất lạnh nhạt, cũng không muốn có tiếp xúc gì với bọn họ, lập tức lao thẳng đến cầu thang.  

Nhưng lúc này, một người trong đó lại lao đến đầu cầu thang, chắn ngay trước người Lâm Lăng.  

“Tiểu tử, đến sau lên trước, ngươi hiểu quy tắc này không.” Hắn ta châm biếm nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, rất thô lỗ mà khiển trách.  

Người này có làn da ngăm đen, trên đầu thắt một bím tóc, vẻ mặt cực kỳ tùy tiện.  

Nhìn thấy hành vi ngang ngược của đồng bọn, người đàn ông mày kiếm đứng qua một bên, cũng không tỏ thái độ gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý hành động của hắn ta.  

Sau đó hai người còn lại nhân cơ hội đó mà lao đến cầu thang trước.  

Thấy thế, trong mắt Lâm Lăng kích động lạnh lẽo, nhưng cũng không tranh giành quyền ưu tiên lên cầu thang.  

Hiện tại hắn chỉ còn thiếu một linh phù ấn là có thể góp đủ mười cái, nhân cơ hội người trước mắt đang tách khỏi đồng đội, hắn có thể xử lý luôn! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play