*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ giờ phút này, ánh mắt đều lạnh băng nhìn về phía người đàn ông đầu hói kia.  

Vừa rồi ở trên phố, cảm nhận được sự dao động linh lực ở Linh Bảo Các, xuất phát từ sự tò mò, ba người cũng tìm đến hơi thở năng lượng kia tìm đến nơi này. Không ngờ rằng có thể gặp được Lâm Lăng, nhưng vốn tâm tình đang vui sướng, lại thấy lão đại bên trong đang bị người khác uy hiếp, trong nháy mắt bọn họ lập tức phẫn nộ.  

“Lão nhị.”  

Nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh quen thuộc, sắc mặt Lâm Lăng hơi giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại.  

“Sao các ngươi lại ở đây?”  

Nhìn Tần Vũ bọn họ, trên khuôn mặt vốn bình thản của Lâm Lăng, rốt cuộc dâng lên một nụ cười.  

“Lão đại! Chúng ta cuối cùng cũng tìm được huynh!!”  

Giọng nói vừa dứt, ba người Cổ Vân Nhạc bọn họ dường như không hẹn mà cùng nhau bước nhanh đến phía Lâm Lăng. Từ lần trước rời khỏi học viện Thiên Diễn, bốn huynh đệ bọn họ đã xa nhau nửa năm rồi. Hiện giờ gặp lại, không chỉ không có sự xa lạ, ngược lại còn cảm thấy vui mừng hơn.  

“Lão đại à, tên kia vừa nói năng lỗ mãng có cần ta giáo huấn hắn một chút không?”  

Trong mắt Tần Vũ lành lạnh kích động, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía tên đầu hói, dò hỏi.  

“Không sai, vừa lúc ta cũng muốn khởi động gân cốt.”  

Bên cạnh, Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc, cũng đều xoa tay hằm hè, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm đối phương.  

Trong phòng luyện khí.  

Ba người Tần Vũ bọn họ, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm người đàn ông đầu hói kia. Đối với cái tên dám cướp đồ vật của lão đại này, tâm tình của bọn họ hiện giờ cực kỳ khó chịu.  

“Trời thần ơi, khẩu khí cũng lớn đó!”  

Ánh mắt tên đầu hói khinh miệt nhìn đám người Tần Vũ bọn họ, cười lạnh nói: “Vừa rồi ai đòi giáo huấn ta nào, có bản lĩnh thì ra đây đấu vài chiêu.”  

Hắn ta rất tự tin với tu vi chiến sĩ cấp 7 của bản thân, một đám nhãi nhép học viện, chỉ cần một tát là có thể khiến cho đối phương nổ đom đóm luôn.  

“Ông nội ngươi đang đứng ở đây này, ngươi có thể làm gì được ta nào?”  

Miệng Tần Vũ nhếch lên, ngậm một ý cười phóng đãng không kiềm chế được.  

“Miệng lưỡi sắc bén lắm, ông sẽ đánh bay hàm răng của ngươi.”  

Tên đầu hói hừ lạnh một tiếng, trong mắt dâng lên một sự hung ác. Giọng nói vừa dứt, một luồng dao động linh lực to lớn bỗng toát ra từ trên người hắn ta. Đằng sau, trong mắt Lữ Dương mang theo sự kích động, cũng không có ngăn lại, ý ngầm đồng ý hành động đó của thủ hạ.  

“Lão đại à, những chuyện nhỏ nhặt này, cứ giao cho lão nhị đi.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play