*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả sủng vật bao gồm Kinh Kha, Hổ Bá, Tiểu Bạch, Hỏa Phượng và Nghĩ Hoàng đều bước ra ngoài với vẻ hưng phấn và đứng xung quanh Lâm Lăng.  

Đội hình như vậy giống như một đội chiến thú siêu mạnh.  

Nhìn cảnh núi rừng xung quanh, ánh mắt của chúng nó đảo liên tục và hít thở bầu không khí rừng núi một cách thích thú. Hiển nhiên, rừng núi nguyên thủy khiến cho động vật có cảm giác thân thiết hơn.  

“Lão đại, chúng ta có phải đánh nhau không?”  

Tiểu Bạch nắm Huyền Thiên Bổng trên vai, ánh mắt lóe sáng tràn ngập ý chí chiến đấu. Còn đám Kinh Kha cũng đang ở trong trạng thái vận sức, chỉ chờ mệnh lệnh của Lâm Lăng.  

“Nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản, không cần đi theo ta.”  

Lâm Lăng cười nói: “Các ngươi cứ hoạt động tự do, cần phải tranh thủ thời gian nhanh chóng để tăng cường thực lực.”  

Lúc này, hắn đang muốn tự đi rèn luyện nên không muốn các sủng vật đi theo.  

“Vâng, thưa lão đại.”  

“Vâng, thưa chủ nhân.”  

Lúc này, Tiểu Bạch dẫn đầu cùng với sáu con thú chiến gật đầu rồi cùng nhau tiến lên phía trước, từng con nhanh chóng tản ra.  

Cả khu rừng vốn dĩ yên lặng đột nhiên bắt đầu xôn xao.  

“Tiếp theo, ta cũng không thể tụt lại phía sau được.”  

Lâm Lăng hít một hơi thật sâu, cả người giống như một con báo nhanh nhẹn băng qua núi rừng.  

Không thể không nói bên ngoài Thần Táng Chi Uyên thực sự có rất nhiều yêu thú. Cứ đi được khoảng một đoạn là thấy một số thú ảnh đang di chuyển. Đối với sự xuất hiện của một nhân loại như Lâm Lăng, những con vật đó lao đến con mồi tươi ngon với vẻ khát máu.  

Lúc này, hắn gặp phải một yêu thú cấp 7, Độc Giác Hắc Hổ.  

Gào!  

Tốc độ của nó nhanh như chớp lao ầm ầm về phía Lâm Lăng.  

Thời gian Bất Động!  

Lâm Lăng híp mắt lại, hắn lập tức kích hoạt sức mạnh ý cảnh thời gian. Ngay lập tức, con Độc Giác Hắc Hổ kia như đứng lại giữa khoảng không và giữ nguyên tư thế hung hãn lao về phía trước. Có thể thấy rõ đôi mắt hung tợn và móng vuốt sắc bén.  

Lâm Lăng lao lên giống như cơn gió quét mạnh về phía trước, hắn dùng tay phải nắm lấy sừng rồi dùng sức ném đi.  

Vù!  

Độc Giác Hắc Hổ nặng mấy trăm cân bị Lâm Lăng ném bay khoảng hơn mười thước.  

Ngay sau đó, Lâm Lăng đạp chân xuống đất lấy đà bay lên, hắn đá một cú thật mạnh vào đầu con Độc Giác Hắc Hổ.  

“Ầm!”  

Chỉ trong chốc lát tiếng nổ của xương đầu hổ vang lên.  

Thời Gian Bất Động cũng kết thúc, cơ thể khổng lồ của Độc Giác Hắc Hổ đổ ầm xuống đất. Thân thể của nó run run vài cái, sau đó không còn cử động nữa.  

Với cú đá lúc nãy, Lâm Lăng chỉ đơn thuần sử dụng thể lực mà đã đạt tới trình độ giết yêu thú cấp 7.  

Trong lần đi rèn luyện này, hắn đã vạch rõ một kế hoạch trong lòng mình. Trước đó, Lâm Lăng đã từng thống kê và phân tích những kỹ năng võ tu mà mình có hiện tại. Về võ học có hai loại đó là Võ ý Luân Hồi và Võ ý Tu La. Mức độ lĩnh ngộ của hắn vẫn ở mức cơ bản nhưng ở trong các trận chiến, nó vẫn có những công dụng vô cùng hiệu quả.  

Vì vậy trong khoảng thời gian này, hắn nhất định phải chuyên tâm tu luyện để nâng cao trình độ Võ ý.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play