Bây giờ ở khoảng cách gần như vậy, hắn cũng khó có thể đảm bảo được liệu người đó có cảm nhận được hơi thở thần hồn của người trong tộc ở Phần Hỏa Thiên Lô được cất trong không gian hệ thống hay không.
“Không đúng…”
Thế nhưng khi Lâm Lăng nheo mắt lại nhìn kỹ hơn thì đột nhiên phát hiện ra đặc điểm thể chất của cường giả Thần tộc này dường như có chút khác biệt.
Đằng sau mông có một cái đuôi đầy lông.
Nhìn bên ngoài trông có vẻ rất giống Hồ Vĩ của tộc người thú!
Thần tộc có Hồ Vĩ sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lăng cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, trong đầu hắn nhớ lại hình ảnh trong ý chí tàn niệm của Viêm Ma vương. Hắn thấy những cường giả Thần tộc đó không ai có đặc điểm ngoại hình như Hồ Vĩ cả. Tuy nhiên theo như hắn quan sát ở hiện tại, rõ ràng Lâm Lăng cảm nhận được cặp sừng trên đầu đối phương cùng với đôi cánh ánh sáng sau lưng không phải là thực thể. Trái lại, nó lại chỉ là năng lượng hư ảnh được ngưng tụ từ linh lực.
Là giả!
Bởi vậy có thể thấy được tên Thần tộc này là giả!
Rốt cuộc tại sao Hồ tộc của tộc người thú lại dám giả mạo Thần tộc thế này?
Trong lòng Lâm Lăng vô cùng nghi ngờ.
Lẽ nào thành viên của tháp Thông Thiên cũng không phải là Thần tộc?
Hiển nhiên Trần Tấn ở bên cạnh cũng phát hiện ra điểm này. Nhìn ánh mắt nghi ngờ của hắn ta, có lẽ hắn ta cũng không hiểu việc này.
“Từ trước tới nay, Thiên Tư bảng chủng tộc dành cho nhân loại chỉ có hai vị trí, xin mời đưa Thông hành lệnh.”
Tên Thần tộc giả nhìn xuống đám người Lâm Lăng và lạnh lùng nói.
Hậu Thiên Thành lật lòng bàn tay lấy ra một tấm thẻ bài màu vàng đỏ to bằng lòng bàn tay. Trên đó được bao phủ chi chít các phù văn, ở giữa được chạm khắc một loại đồ đằng đặc trưng của Thần tộc.
“Xin mời hai thí sinh dự thi chờ trên tế đàn, không ai được phép đi theo.”
Sau khi kiểm tra một lượt, tên Thần tộc giả nhìn lướt qua Lâm Lăng và Trần Tấn với vẻ lạnh lùng.
“Tiếp theo, các ngươi phải dựa vào chính mình thôi.”
Hậu Thiên Thành bình tĩnh nhìn về phía hai người Lâm Lăng.
Ông ta dặn dò nghiêm túc: “Nhớ kỹ tuy thành tích quan trọng nhưng trước tiên phải đảm bảo sự an toàn của chính bản thân.”
“Đệ tử đã hiểu.”
Lâm Lăng và Trần Tấn cùng nhau đáp lời.
Sau đó hai người bọn họ lập tức cưỡi thú bay lên chỗ tế đàn trước mặt mà không quay đầu lại nữa.
“Đi.”
Hậu Thiên Thành trầm giọng nói.
Thân hình khổng lồ của Thanh Lân Giao Long ngọ nguậy giữa không trung và hóa thành một đạo quang ảnh màu xanh bay đi.
Lúc này, trên tế đàn có hơn nghìn người. Nhìn lướt qua có thể thấy số người tham gia của mỗi chủng tộc đều từ 5 người trở lên. Vì thế có thể thấy được số lượng tham gia của nhân loại rõ ràng gặp phải bất lợi.
“Chỉ tính riêng cửa vào này thôi đã có rất nhiều thí sinh dự thi, vậy mà có hơn 10 tế đàn như thế này trải rộng khắp nơi, vậy chẳng phải sẽ có hàng chục nghìn người tham gia sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT