Mông lung dưới ánh trăng, Lâm Lăng rẽ vào một góc đường, xác nhận xung quanh không có đối tượng khả nghi nào theo dõi, hắn mới buông xuống cảnh giác thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Vụ ám sát đêm nay nhìn thì đơn giản, nhưng thực ra hung hiểm vạn phần,
Cũng may cái vị Đại hoàng tử kia kéo hắn vào thư phòng, còn lợi dụng được chiêu chơi cờ này kéo dài thời gian, chứng minh được hắn không ở hiện trường.
Mà Viêm Bằng, là nhân chứng tốt nhất.
Nếu không, một khi điều tra, cái người ngoài vừa mới tiếp xúc phe phái của Đại hoàng tử là hắn, tất nhiên cũng không thoát được sự hiềm nghi.
Dù sao những người có thể đến vương phủ tham dự yến hội, tuyệt đại đa số đều là phe phái thân tín của hai người Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử bọn họ.
Chỉ cần nghiêm túc điều tra thì rất nhanh có thể bài trừ được những người không liên quan.
Ong ——!
Đúng lúc này, Lang Chu cưỡi Công Phu Tiểu Dăng bay lại đây, đáp xuống vai Lâm Lăng.
Lại thấy xúc chi của Lang Chu câu lấy một túi trữ vật ám văn kim sắc.
Vòng túi rộng như vậy, vừa nhìn là biết kích cỡ của người mập mạp.
Không hề nghi ngờ, đây chính là túi trữ vật tùy thân của Mã Thước Lương, sau khi gϊếŧ chết hắn ta, Lang Chu cũng nhân tiện lấy đi luôn.
“Làm tốt lắm.
”
Lâm Lăng khen một tiếng, sau đó cầm nhẫn trữ vật lên cũng thu lại Công Phu Tiểu Dăng bọn chúng vào không gian ba lô hệ thống sủng vật.
Nhìn túi trữ vật trong tay, Lâm Lăng không vội tra xét tài phú bên trong mà nhanh chóng đút vào trong túi.
Loại tang vật này, vẫn nên tận lực không cho nhìn thấy ánh sáng thì tốt hơn.
Nếu không cái túi trữ vật nho nhỏ này, có thể mang đến cho hắn họa sát thân!
Còn về cái chết của Mã Thước Lương, trái lại không hề giống với Dương Thừa, yêu cầu có thứ gì đó làm bằng chứng.
Tổ chức Minh Các không cần điều tra vì tin tức người chết đã nhanh chóng truyền đi khắp toàn bộ Đế Đô rồi.
Dù sao chức quan Hộ Bộ thị lang cũng không thấp, quan viên tam phẩm trong triều đột nhiên bị người khác ám sát, sự kiện lớn mức này cũng đủ khiến cho oanh động cực đại.
Có điều, có một thứ Lâm Lăng luôn cảm thấy có chút không đúng.
Hắn cảm thấy, Dương Thừa Cơ thân là phản quốc dư nghiệt, Viêm Vương điều động lực lượng Minh Các gϊếŧ chết hắn là hợp tình hợp lý.
Nhưng còn Mã Thước Lương là thuộc về quan viên có quyền trong triều đình, còn là người ủng hộ trung thành thuộc phe phái Đại hoàng tử, về lí sẽ không ảnh hưởng gì đến vương triều đại Viêm mới đúng.
Nhưng vì sao Minh Các lại muốn ám sát hắn ta chứ?
Chẳng nhẽ, Viêm vương chọn người kế vị không phải là Đại hoàng tử sao?
Mà trận ám sát buổi tối hôm nay, ý là muốn khiến cho Viêm Bằng cùng Viêm Phóng Tuấn kinh sợ, cảnh cáo bọn họ một vừa hai phải thôi?
Trong đầu Lâm Lăng không ngừng suy nghĩ, không khỏi bắt đầu sôi nổi, không ngừng cân nhắc hướng đi của cốt truyện tranh quyền của đám người hoàng thất.
Gần đây, hắn từng nghe Tần Vũ nói qua thế cục trong triều hiện giờ.
Bây giờ, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử toàn thành chung một phe, dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ mua chuộc gần một phần ba đại thần trong triều.
Mà Tứ hoàng tử Viêm Thần, thiên tư thông minh, võ tu chi đạo là tốt nhất, nhận được rất nhiều lời khen của quan viên.
Chủ yếu nhất là hắn được sự chống lưng của tướng quân Tần thị, hoàn toàn có sự trù bị và tự tin chống lại phía người Đại hoàng tử.
Còn về vị Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị, nghe nói từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, thường ở trong cung ru rú trong phòng, dường như đối tranh chấp vương vị, cũng không cảm thấy hứng thú.
Cho nên, dựa theo phân tích thế cục trước mặt.
Nếu hành sự của tổ chức Minh Các là nghe theo sự chỉ thị của Viêm Vương, ám sát người ủng hộ phe phái của Đại hoàng tử, lấy điều đó gϊếŧ gà dọa khỉ.
Như vậy, vô cùng rõ ràng là Viêm vương đối với người được chọn cho đế vị, chính là Tứ hoàng tử Viêm Thần.
“Vị Tam hoàng tử kia, thực sự yếu đuối như vậy sao?”
Trong lòng Lâm Lăng âm thần nói một tiếng.
Hắn kiếp trước, dù gì cũng xem qua không ít tiểu thuyết và phim điện ảnh về tranh quyền đoạt vị trong cung đình.
Trong đó cũng xuất hiện không ít những vị hoàng tử có sức ẩn nhẫn cực mạnh, bình thường luôn chưng ra biểu hiện yếu ớt đề giả dối lừa người.
Lại luôn ngồi yên một chỗ nhìn các hoàng tử gϊếŧ hại lẫn nhau, cuối cùng thành ngư ông đắc lợi.
Cho nên, theo sự suy tính của Lâm lăng, vị Tam hoàng tử kia thật ra chính là loại người đó, không thể không nghi ngờ đây mới là người đáng sợ nhất.
“Ta chỉ cần nhận nhiệm vụ là được rồi, quản bọn họ tranh đấu làm gì.
”
Đối với tranh chấp hoàng quyền này, trong lòng Lâm Lăng càng nghĩ càng rối rắm, vẻ mặt liền lấy lại sự bình thản như không lạnh lùng cười nói.
Tiếp theo đó, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Lâm Lăng đi đến chỗ nơi tụ hội mà lần trước Tần Vũ nói.
Phủ đệ của Viêm Thần ở nơi thành bắc.
Khoảng cách có hơi xa, Lâm Lăng đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà đi bộ đến đó, cạnh đường vừa đúng lúc có một chiếc xe ngựa đi qua.
Xe phu là một nam tử trung niên, có lẽ là do làm nghề kéo xe hằng năm, cho nên thân thể cường tráng.
Có điều lại là một người bị mù một bên mắt, bên mắt trái che lại một miếng vải đen.
“Tiểu huynh đệ, muốn đi nơi nào? Giá có thể thương lượng.
”
Nhìn thấy Lâm Lăng đi đến, xe phu độc nhãn lập tức nhếch miệng cười hô lên.
Lâm Lăng dò hỏi: “Từ đây đến thành bắc bên cạnh mất bao lâu?”
Dù sao cũng là một xe phụ thường xuyên kiếm khách, nếu không thông thuộc vị trí địa lý thì sao có thể làm việc được?
“Được, đi đến nơi đó đi.
”
Lâm Lăng trực tiếp nâng bước lên xe, ngồi vào bên trong.
Ngay sau đó, thùng xe truyền ra một tiếng “kẽo kẹt”, bắt đầu chạy đi.
Bởi vì lộ trình yêu cầu nửa canh giờ, Lâm Lăng chán đến vô cùng, lặng lẽ khép lại thị giác dùng chung với Tứ Bảo, tĩnh tâm minh tưởng.
Trải qua hơn tháng tu luyện, hiện giờ trình độ pháp thuật của hắn đã không giống lúc trước.
Trên tu vi tinh thần lực, cũng tăng tới trình độ pháp sư cấp 3 rồi.
Cứ minh tưởng như vậy, Lâm Lăng nhanh chóng tiến vào một trạng thái tu luyện kỳ ảo linh hoạt.
Có Tiểu Bạch cùng Tứ Bảo bảo hộ, hắn cũng không lo lắng có người đánh lén.
Huống chi, hắn từ lúc tiến vào đế đô, đó giờ vẫn luôn hành sự cẩn thận, cũng không kết thù hận với ai, cho nên không lo kẻ địch trả thù.
Cứ như vậy, thời gian từng phút từng giây trôi đi.
Nhưng sau khi trôi qua nửa tiếng, Lâm Lăng bỗng hồi phục tinh thần, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên cảnh giác.
Bởi vì hắn phát hiện, xe ngựa chạy đột nhiên trở nên xóc nảy.
Theo lý thuyết mà nói, bốn hướng thành Đế Đô hoàn toàn thông suốt, đường cái trơn nhẵn, không có khả năng xuất hiện loại cảm giác xóc nảy kịch liệt như vậy được.
Tình trạng như vậy, trừ khi là đang ở con đường đất đá ở ngoại ô thành.
Lâm Lăng nhíu mày, càng thêm cảm thấy không đúng.
Lập tức hắn duỗi tay ra xốc tấm mành xe ngựa lên.
Tứ Bảo cũng ló đầu ra nhìn.
Trong thoáng chốc, bao trùm ánh mắt chính là một mảng bóng đêm hoang vu.
Hình ảnh như này nào phải là phố cảnh trong kinh thành phồn hoa của Đế Đô.
Người phu xe này có vấn đề!
Trong lòng Lâm Lăng trầm xuống, lập tức ý thức được, hắn đã rơi vào bên trong bẫy của người khác!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT