Ark đỏ mặt bước vào phòng tắm, dùng tay bắt đầu tự giải phóng dục vọng của chính mình. Tâm trí lại không ngừng hồi tưởng về giấc mộng lúc nãy, phía dưới càng trở nên hưng phấn mà rỉ vài giọt chất lỏng ở phần đỉnh.
Động tác tay càng nhanh hơn, trán của Ark lấm tấm mồ hôi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nơi đó cuối cùng cũng xuất ra.
Ark dựa lưng trên vách tường, ánh mắt trở nên thất thần.
Hắn rất muốn biết người kia là ai, muốn gặp được người kia ở ngoài đời.
Thay vì gọi là giấc mộng thì nó càng giống với ký ức của một chiều không gian khác hơn.
Ark suy nghĩ trong chốc lát, lại đi tới bàn học bắt đầu vẽ tranh. Hắn phác hoạ lại từng cảnh tượng một, lại ghi chú rất nhiều thứ. Nếu ai mà thấy được còn tưởng Ark đang thích thầm một ai đó.
Nếu người kia thật sự tồn tại, một ngày nào đó, Ark nhất định sẽ tìm ra cậu ấy.
- --
Bên trong tiệm cà phê, Trạch An đang thở dài ngắm nhìn trời xanh ngoài cửa sổ.
Trạch An không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Vì đứa trẻ bán ma tộc bỏ lỡ thời điểm rời đi của đoàn thương nhân, nên dưới sự cầu xin của cô gái tóc nâu, cậu đành bất đắc dĩ mà cưu mang nó.
Đương nhiên phải che dấu việc này với người dân trong thị trấn North Somalli, nếu không thì cửa tiệm cafe của cậu sẽ phá sản mất.
Đã muốn tránh xa khỏi rắc rối rồi mà cái vận mệnh cứt chó gì không biết...
"Ân, ân nhân..." giọng nói trẻ con yếu ớt vang lên từ đằng sau lưng của Trạch An.
Đứa trẻ bán ma tộc đã được tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, đôi mắt đen láy như hắc thạch, làn da trắng dù có một vài vết sẹo vẫn không che lấp được sự tinh xảo và đẹp đẽ của từng bộ phận. Kiếp trước Trạch An cũng gặp được không ít bán ma tộc và ma tộc nhưng đây là bán ma tộc xinh đẹp nhất trong số đó.
Xinh đẹp như vậy mà sống sót được tới ngày hôm nay ắt hẳn cũng không dễ dàng gì.
"Cứ gọi là anh hoặc anh Liam là được." Trạch An xoa đầu đứa trẻ, sau đó lại hỏi "Quên mất, còn chưa hỏi tên của em là gì nữa?"
"Bael ạ."
"..."
Đm sao cậu lại thấy quen quen thế này? Đây là tên của Ma Vương tương lai mà?
Kiếp trước, Ma Vương thường được gọi với cái tên Beelzebub và rất nhiều danh hiệu khác như Chúa Tể Thiên Không, Kẻ lãnh đạo của ma tộc, Hoàng tử của Phàm Ăn,...
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Trạch An nhìn chằm chằm vẻ mặt ngây thơ của Ma Vương tương lai mà chẳng thể nói thành lời.
Cái vận may cứt chó gì thế này?
Có phải cậu đã lây dính vận xui của nam chính đúng không?
Bael cũng phát hiện ra thái độ của ân nhân đang thay đổi, biểu cảm có chút dè dặt "Có, có chuyện gì sao?"
"Không, không có gì, cái tên này trùng với một người quen của anh." Trạch An tùy tiện nói đại một lý do, sau đó quay lại phòng bếp để rửa chén.
Đầu óc của Trạch An rối như tơ vò, đang tìm cách để có thể thoát ra khỏi cục nợ này.
Trong tiểu thuyết chỉ miêu tả hung danh và chiến tích của Ma Vương, còn tới hồi kết thì Trạch An đã bị nam chính Ark giam cầm rồi nên không phát hiện ra thân phận của đứa bé sớm hơn.
Có lẽ sớm thôi Bael sẽ rời khỏi vương quốc Nhân tộc để tới vùng đất của Ma tộc, dù sao muốn trở thành Ma Vương thì cũng phải hạ bệ Ma Vương tiền nhiệm.
Thật ra giữ lại đứa trẻ này có khi là chuyện tốt, cuộc chiến giữa Anh Hùng và Ma Vương sẽ không diễn ra như trong cốt truyện. Nhưng mà Trạch An rất sợ sẽ xuất hiện một tên điên biến thái thứ hai xuất hiện trong cuộc đời cậu, dù có là hoang tưởng quá mức thì cậu vẫn muốn đề phòng một cách triệt để.
Đưa tiền vàng rồi đuổi đi, sau một quãng thời gian rồi lại chuyển nơi ở để xoá sạch dấu vết. Tuy hơi tiếc cửa tiệm cà phê nhưng đây là cách làm hợp lý nhất.
Có lẽ ấn tượng tốt đẹp của Ma Vương về Trạch An sẽ giảm đi một nửa...
Mà thôi, mặc kệ.
Giữ Ma Vương ở lại đây khoảng một tuần rồi hẵng đưa tiền.
Bản thân đúng là thông minh mà, ha ha.
Bael nhìn thấy ân nhân đang ngồi cười một mình, trong lòng không nhịn được suy nghĩ 'Hình như đầu óc của ân nhân bị hỏng một chút thì phải...'
Sau đó Bael hạ quyết tâm phải làm hết việc nhà, chăm sóc ân nhân để anh ta không ghét bỏ chính mình.