Bách Niên chạy mất thở đến khu vực hồ đá. Nơi này không có người.
Bách Niên gọi lớn:
“Mạn Mạn, em ở đâu?”
Bách Niên nghe tiếng nước tung tóe linh tính có việc chẳng lành, hắn đến gần.
Không kịp nghĩ hắn đã nhảy xuống hồ.
Lưu Mạn như tìm được phao cứu sinh ôm lấy cổ hắn.
“Bách Niên. Em còn sợ không gặp lại thầy. Huhu.”
Bách Niên cố lấy tay bám vào vách đá giữ cho hai người không chìm xuống nước.
“Mạn Mạn, có tôi không sao rồi!”
Lưu Mạn ôm chặt người đàn ông: “Ở đây không có đường lên, chúng ta phải làm sao?”
Tất cả đều trong dự tính của Bách Niên:
“Em yên tâm. Lát sau sẽ có người đến cứu chúng ta!”
Lưu Mạn rất sợ, cô ôm chặt lấy người đàn ông hơn.
“Bách Niên, cảm ơn thầy đã cứu em!”
“Ừ!”
“Thầy không hỏi có chuyện gì xảy ra sao?”
“Em thật sự muốn kể?”
Thấy Lưu Mạn do dự Bách Niên nói tiếp:
“Tôi không quan tâm trước đây em xảy ra chuyện gì. Cùng với ai. Tôi chỉ quan tâm em và tôi của hiện tại!”
Nghe câu này, Lưu Mạn bật khóc. người đàn ông trước mặt cô như tỏa ánh hào quang. Từ này tình cảm của cô sẽ thuộc về Bách Niên mà thôi.
“Cảm ơn thầy!”
“Mạn Mạn cuối tuần này dành thời gian cho tôi được không?”
“Thầy định làm gì?”
“Bí mật!”
…
Rất nhanh đã đến cuối tuần. Lưu Mạn dậy từ rất sớm. Tiếng sột soạt soạn quần áo là Dương Ngọc tỉnh giấc:
“Cậu làm gì mới 5 giờ đã dậy?”
Hôm nay tớ về quê có việc.
“Việc gì? Không phải nhà xảy ra chuyện chứ?”
Lưu Mạn lắc đầu: “Không phải!”
“À. Hẹn hò?”
Lưu Mạn cuối cùng cũng nhận.
“Mặc kệ cậu!”, Dương Ngọc chùm kín chăn qua khỏi đầu rồi ngủ tiếp.
Đúng 6 giờ 30 phút sáng, Lưu Mạn mặc chiếc váy trắng tinh ra khỏi phòng ký túc xá. Bách Niên bảo sẽ dẫn cô đi biển. Đó cũng là lần đầu tiên Lưu Mạn được đi biển. Tâm tình không khỏi hào hứng.
Đi bộ đến chỗ hẹn cũ, xe của Bách Niên đã đợi sẵn. Vừa mở cửa xe ngồi vào, Lưu Mạn chờ mãi vẫn không thấy hắn khỏi động xe.
“Thầy, xe làm sao?”
“Phải khởi động mới chạy được!”, hắn vừa nói vừa chỉ tay vào gò má của mình. Lưu Mạn thẹn thùng hôn lên.
Lập tức hắn đạp ga rời đi. Xe chạy trên đường, lâu lâu Lưu Mạn lại nhìn qua Bách Niên. Người đàn ông ngũ quan được trời phú hoàn mỹ. Cái miệng nhỏ lúc cười sẽ có một đồng điếu nhỏ phía bên phải.
Lưu Mạn nghĩ mình đang mơ, làm sao người hoàn hảo như hắn lại có thể để mắt đến cô chứ?
Xe dừng lại ở khu nghỉ dưỡng cao cấp thành phố biển.
Lưu Mạn háo hức muốn biết biển như thế nào. Cô hỏi Bách Niên:
“Chúng ta có thể tắm biển ngay?”
Bách Niên nhìn cô khẽ ừ một tiếng.
Lưu Mạn hai tay vỗ vào nhau. Cô như vui đến mức muốn hét lên thật to.
“Đồ trẻ con!”
Hai người được xe điện của khu nghỉ dưỡng chở vào căn biệt thự ở khu biệt lập. Ở đây tất cả đều riêng tư và bảo mật. Phía trước căn biệt thự là bể bơi rộng. Đi thêm một chút nữa là bãi biển.
Lưu Mạn lần đầu được ở một nơi sang trọng như vậy. Cô ngay lập tức câu cổ Bách Niên ôm lấy:
“Cảm ơn anh, Bách Niên!”
Bách Niên bẹo má cô:
“Chỉ vậy thôi?”
Lưu Mạn kiễng chân lên hôn vào má của hắn. Hắn kéo cô lại gần:
“Tôi muốn hôn chỗ khác!”
Lưu Mạn tinh nghịch: “Không cho! Đố anh bắt được em?”
Hai người cứ thế rượt đuổi nhau trên biển. Một lúc cả người ướt sũng, Bách Niên mới bắt được Lưu Mạn.
Hắn một tay vòng qua say gái của cô, môi mỏng từ từ áp đặt lên môi cô. Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt. Cô cũng ôm eo hắn không tách ra được.
Sau đó, hắn bế cô lên đi vào trong biệt thự.
Lưu Mạn nghe được tiếng hắn thở dốc.
“Bách Niên, anh định làm gì?”
“Không gì. Em mau tắm trước đi!”
Trái tim Lưu Mạn khẽ rơi xuống một nhịp. Cổ lủi thủi đi vào phòng tắm. Một lúc sau trong bộ váy đen bước ra.
Nước da trắng ngần của Lưu Mạn như được tôn lên hết mức. Cộng thêm cái eo nhỏ và đôi chân dài. Chỉ cần cô nở nụ cười đã khiến Bách Niên phải mê đắm.
“Lưu Mạn. Em thật đẹp!”
Lưu Mạn đỏ mặt sau đó nhắc nhở:
“Bách Niên, anh vào tắm đi để bệnh!”
Lúc Lưu Mạn mở mắt, trời đã tối.
“Em tỉnh rồi sao?”
“Em ngủ từ bao giờ?”
“Lúc tắm ra!”
“Sao anh không gọi em dậy?”
Bách Niên từ sofa đi đến trước mặt Lưu Mạn:
“Mau ra khỏi giường nhanh lên. Em không thấy đói sao?”
Lưu Mạn nũng nịu: “Em đói đến mức đi không vững rồi!”
“Hừ. Giả vờ là giỏi. Mau lên đây anh cõng!”
Hắn ngồi xuống, cả thân thể của Lưu Mạn dựa hết vào tấm lưng của Bách Niên.
“Bách Niên, sao lại là em? Em thật sự không có gì đặc biệt!”
“Lưu Mạn, em có nghe vừa gặp đã yêu chưa?”