Nghĩ vậy ta càng giữ chặt áo của hắn. Có lẽ cách của ta có hiệu quả, hắn khoan đi.

- Không sao, thúc ấy thấy mỹ sắc của ngươi hơi… đặc biệt nên muốn ngắm kĩ chút thôi. Buông ra đi.

Nói thì nói thế. Không có gì đảm bảo ta sao dám tùy tiện trao thân cho người khác. Ta vẫn túm chặt áo hắn, lắc đầu nguầy nguậy.

- Bản thượng thần không thèm làm hại ngươi.

Thúc phụ hừ lạnh. Dáng vẻ không để ta vào mắt của ngài ấy khiến ta nới lỏng đôi chút nhưng thứ đánh bại ta triệt để phải là câu nói sau đây của Phượng Hoàng.

- Ngươi ở chỗ thúc ấy mất miếng da miếng thịt nào ta bù linh lực cho ngươi.

- Bao nhiêu?

Mắt ta sáng như sao.

- Ngươi muốn bao nhiêu?

- 500 năm.

- Được.

Chỉ một chữ này thôi đã đủ khiến ta lon ton chạy sang quấn quanh thúc phụ.

Ta thấy trước khi rời đi cùng tiên sứ khóe môi của Phượng Hoàng cong lên nhưng vì độ cong ấy rất nhỏ như có như không nên ta cũng không dám chắc mình có nhìn nhầm không.

Phượng Hoàng đi rồi ta cũng bị thúc phụ thượng thần dẫn đi. Trên đường đi thúc phụ thượng thần thao thao bất tuyệt nhưng ta lại chẳng nghe ra cái gì bởi trong đầu đang suy tính có nên đổi một miếng da lấy năm trăm năm linh lực hay không? Lột da thì đau nhưng để vuột mất ngần ấy linh lực thì tiếc. Năm trăm năm đâu có ít. Được cái này thì mất cái kia, Phượng Hoàng đang làm khó ta đây mà.

- Nghĩ gì đấy nhóc con?

- Có nên để bị lột da không nhỉ?

- Lo lắng linh tinh.

Ơ, bây giờ ta mới ý thức được bản thân buột miệng nói ra toan tính của mình. Ta nhìn thúc phụ hạ quyết tâm thấy chết không sờn.

- Thượng thần, người đánh bay một miếng da của tiểu tiên đi. Ngài nhẹ nhẹ tay chút và nhớ là một miếng thôi đấy.

Ta chìa tay trước mặt ngài ấy, tư thế sẵn sàng vì lợi diệt thân. Ngài ấy kinh ngạc nhìn ta nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại còn tận tâm khuyên ta.

- Ham cái lợi nhỏ bỏ qua cái lợi lớn, không tốt đâu.

- Vậy lợi lớn hơn là gì ạ?

Ta rất thức thời thỉnh giáo thế nhưng thúc phụ lại liếc ta một cái.

- Ngươi nghĩ ta thật sự ra tay với ngươi đó à?

- Từng nghĩ.

Ta thẳng thắn thừa nhận khiến thúc phụ thượng thần xoa ngực miệng lẩm bẩm “tổn thương quá đi mất”. Phải mất một lúc lâu sau đấy, ngài ấy mới chịu nói chuyện với ta mà nguyên nhân khiến ngài ấy mở lời lại là hai bọn ta đã đến nơi để tiến hành nghiên cứu. Trước khi tiến hành nghiên cứu ngài ấy đành giới thiệu sơ qua với ta.

- Đây là Trường Thắng điện nơi ở của Thanh Duy thượng thần thiên tư phiêu dật nổi tiếng khắp bát hoang ta đây.

Cái danh hiệu của ngài cũng dài thật đấy. Không biết là được ai phong cho?

- Tiểu tiên tên Thu Nguyệt là một tiểu huyền quy. Ngài định nghiên cứu tiểu tiên như nào?

Ta thấp thỏm lo lắng. Nghiên cứu mà, ai biết bị đem ra làm cái gì không khéo thành vật hi sinh chẳng biết chừng.

- Đừng lo, ngươi chỉ cần đứng yên một chỗ thôi. Nếu mỏi thì ngồi cũng được.

Ta lựa chọn ngồi thay vì đứng. Dù gì cũng bị bắt đi làm thí nghiệm chọn tư thế thoải mái một chút có sao.

Tuy miệng nói thoải mái nhưng thực chất cả người ta gồng lên sẵn sàng trong tư thế cá trên thớt đây này. Ta đã lên gân cốt chuẩn bị sẵn tâm thế bị đau đớn ấy thế mà công cuộc nghiên cứu của Thanh Duy thượng thần lại chỉ là cầm kính lúp soi… từng lỗ chân lông trên mặt ta!

Ta ngồi phục vụ cho ngài ấy lâu ơi là lâu đến nỗi hạt mọc mầm luôn rồi mà ngài ấy vẫn chưa xong. Không biết có phải là ngài ấy đang đếm lông tơ trên mặt không nữa? Mỏi lưng ta đành lên tiếng.

- Ngài có soi ra được gì không?

- Da ngươi rất đẹp, lỗ chân lông cũng nhỏ.

Tay ngài ấy vẫn cầm kính lúp nhân tiện soi lông mi của ta thêm lần nữa.

- Cái đấy có tác dụng gì?

Mấy cái đấy đem lại lợi ích gì mà cần soi kĩ thế? Biến ra được linh lực không nhỉ?

- Chỉ cần xương mặt nhỏ đi một chút là có thể thành mỹ nhân.

Hai chữ “mỹ nhân” rất có sức hấp dẫn. Ta nhanh chóng thỉnh giáo thượng thần.

- Ngài có cách khiến xương mặt nhỏ đi hả?

- Gọt bớt đi chẳng phải là được rồi sao.

Ta trợn mắt há mồm. Gọt? Gọt đi á! Là đẽo xương đấy, đau chết mất! Sao ngài ấy lại nghĩ ra được cái ý tưởng tàn độc ấy chứ? Lại còn nói nhẹ tênh như gọt vỏ bưởi hay cam không bằng.

Ta đẩy thượng thần một cái, chui tọt xuống gầm bàn. Bất ngờ ngài ấy ngã phịch một cái, mặt nhăn lại.

- Ôi, cái mông của bản thần!

Ngài ấy rên lên sau đó tóm cổ áo kẻ đầu sỏ là ta đây lôi ra. Ta ra sức giãy dụa nhưng ngài ấy quá khỏe. Dù ta liều mạng phản kháng vẫn bị ngài ấy xách lên. Ta ôm mặt lắc đầu nguầy nguậy mếu máo.

- Không gọt, không được phép gọt, chức mĩ nhân gì đó đều không cần!

Chỉ cần nghĩ đến cạnh bị người ta cầm dao kề vào mặt thôi là ta đã nước mắt quanh tròng, run cầm cập.

- Bổn thượng thần có nói là sẽ động vào mặt ngươi sao? Khóc cái gì.

Thanh Duy thượng thần thần sắc kiểu hận gỗ mục không thể điêu khắc lại liếc qua cổ của ta tiếp đó chỉ vào cổ ta nói.

- Thôi tháo nó xuống, xấu quá!

Ta nhìn theo tay ngài ấy chỉ, là vòng cổ. Có lẽ do lúc bị thượng thần túm cổ áo lôi lên bị lộ ra. Ta nhìn chiếc vòng ngọc thạch hình giọt nước trên cổ, xấu chỗ nào chứ? Chẳng lẽ mắt thẩm mĩ khác nhau?

- Tiểu tiên thấy nó đẹp mà.

Ta dè dặt đưa ra ý kiến.

Thượng thần đá mắt nhìn ta, nói với vẻ không còn gì chán hơn.

- Bởi vì ở chỗ ngươi nên mới xấu.

Ta như ngộ ra được nhưng cũng lại như chẳng hiểu gì. Ta chỉ biết rõ là vật này không được tùy tiện tháo ra, Miinh Nhật ca bảo ta không được tháo, Huân thúc cũng bảo ta không được tháo. Cho nên ta đoán đây là vật khá quan trọng.

- Không tháo được.

Nói như này chẳng phải là xong rồi sao.

- Ôi, chán ngươi quá đi mất!

Thượng thần đành giơ cái tay ngọc ngà ra tóm lấy ta nhưng khi ngài ấy chạm vào vòng cổ thì khựng lại. Ta thấy sắc mặt ngài ấy thoáng thay đổi, miệng lẩm bẩm.

- Thuật ẩn nhan.

Ta còn tưởng là ngài ấy không tháo nổi nhưng không phải, ngài ấy vẫn tháo xuống được như thường.

Sau khi ngài ấy thành công tháo vòng của ta xuống thì nhìn ta chằm chằm, mắt còn hấp ha hấp háy bảo ta.

- Buông tóc xuống.

Ta buông xuống thượng thần lại bảo.

- Xoay người xem nào.

Thế là ta lại xoay tròn thêm lần nữa. Đây là lần thứ hai ta xoay tròn trong ngày theo yêu cầu của thượng thần rồi.

Thượng thần đột nhiên khen ngợi khiến ta ngớ người.

- Tuyệt thế giai nhân khuynh nước khuynh thành, La La nhà ta nhặt được báu vật rồi!

Mĩ nhân mà thượng thần nhắc đến là ai thế? Mà quan trọng hơn. “báu vật” mà Phượng Hoàng nhặt được là gì thế? Có đáng giá không? Ta chưa kịp yêu cầu thì thượng thần lại đề nghị.

- Ở đây chờ ta một lát!

Chẳng để ta có cơ hội mở miệng, thượng thần đã đi mất. Ta lại theo “lệnh” ngồi chờ. Nhìn thấy đĩa nho có sẵn ở trên bàn ta bèn vừa ngồi vừa bóc nho ăn. Loại nho này vừa ngọt lại không phải bóc vỏ đúng là vừa ngon lại vừa tiện. Ta ăn được hơn nửa đĩa thì ngài ấy trở về trên tay cầm đủ loại y phục xanh, đỏ, tím, vàng vô cùng đa dạng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play