Chương 1: Trọng Sinh

Thời điểm Tần Lai Đệ tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên một cái giường đất, một chiếc tủ sơn lốm đốm dựng bên cửa sổ, trên hộc tủ có treo một chiếc khóa đầu hổ rỉ sét. Đây không phải là quê hương của cô sao?

Nói chính xác thì đó là nhà mẹ đẻ của cô nằm sâu trong núi.

Sau khi theo quân, cô rất ít khi trở về nhà bố mẹ đẻ, lần cuối cùng cô về nhà đã là ba mươi năm trước. Lần đó vội vã về đến nhà, cô chỉ nhìn thấy bà ngoại Tần Quế Hoa, một người bà mạnh mẽ cả đời, vậy mà giờ đang nằm bất động trên giường đất.

Bà nội Tần Quế Hoa vốn là một người di cư, vào thời Trung Hoa Dân Quốc bà chạy trốn từ tỉnh Giao Đông đến tỉnh Thạch Lan. Lúc chạy trốn cả nhà người to người nhỏ của bà cũng hơn 20 người, thời điểm đến ngôi làng miền núi hẻo lánh này, một nhà đầy lớn nhỏ như vậy mà chỉ còn lại một cô gái bé nhỏ chính là bà tần quế hoa.

Ngay thời điểm cô bé Tần Quế Hoa đói đến mức chỉ còn một hơi thở thoi thóp, tình cờ gặp được một gia đình tốt bụng họ Tần đã thu nhận nuôi dưỡng cô bé. Thời đó nhiều gia đình còn không đủ ăn, nhưng cô bé Tần Quế Hoa lại có thể được ăn uống đến mặt mũi hồng hào, có thể thấy được nhà họ Tần thực sự đã nuôi cô bé như con gái của họ.

Chỉ trong vòng vài năm sau, cô bé đã trở thành thanh mai trúc mã với cậu con trai duy nhất của nhà họ Tần, một người không cần phải gả cho người khác, người còn lại cũng không cần phải lấy người bên ngoài về, người Tần gia dứt khoát cho họ kết hôn.

Đáng tiếc tiệc vui thì chóng tàn, năm thứ hai sau khi hai vợ chồng sinh được một cậu bé mập mạp, người đàn ông cùng bố mẹ lần lượt qua đời vì bệnh tật. Kết quả là, Tần Quế Hoa mười bảy tuổi cùng con trai đã trở thành một góa phụ xinh đẹp nổi danh, bà vừa há hồm là mắng cả thôn.

Về sau con trai và con dâu của bà cũng lần lượt qua đời vì bệnh tật, người "góa phụ già" là Tần Quế Hoa không những kiên cường nuôi lớn 4 đứa cháu gái, mà còn tìm cho mỗi cháu gái một gia đình giàu có trong thôn.

Tần Lai Đệ nhớ kỹ, chị cả Tần Ái Lan của cô được gả cho một công nhân trong nhà máy thép ở huyện thành, còn bố chồng của chị gái thứ hai Tần Hữu Đệ chính là đội trưởng đội sản xuất thôn bên cạnh, ngay cả bản thân cô cũng là trèo cao trong một cuộc hôn nhân.

Cô gả cho người đàn ông tên Triệu Thanh Tùng, trước khi kết hôn anh ta đã là cấp đại cán bộ, có thể cho cô theo quân đi ăn lương thực của quân đội, khuyết điểm duy nhất là anh đã từng ly hôn, còn có một cậu con trai và một cô con gái.

Ngay từ đầu cô đã không thích, nhưng đúng như bà nội nói, một cán bộ sĩ quan cấp cao, dáng người cao ráo đẹp trai như vậy còn hiếm có đối với con gái của nhiều lãnh đạo. Mà nhà cô ba đời đều là bần nông, đã vậy còn không cha không mẹ, gia đình thì nghèo nhất thôn. Có thể gả cho anh ta đã coi như mộ tổ tiên bốc khói xanh phù hộ rồi, ở đấy mà còn xem xét cái gì nữa.

Nhưng sự thật là làm mẹ kế không hề dễ dàng. Con riêng đã năm tuổi, có thể nhớ được mọi việc, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mẹ ruột và họ hàng bên ngoại, dù cô có chăm sóc tốt cho con riêng như thế nào, thì đó cũng là điều đương nhiên mà người mẹ nên làm, nếu không chăm sóc tốt thì đó chính là có động cơ thầm kín... Về sau, ngay cả cô con gái riêng hai tuổi cũng cảm thấy mẹ ruột còn tốt hơn, mẹ ruột không những không đánh không mắng mắng, vẻ mặt ôn hòa, mà thỉnh thoảng còn mua cho bộ quần áo mới, nửa cân kẹo đường.

Người ta thường nói, nếu con không phải do chính họ sinh ra thì sẽ không cùng lòng với mình, Tần Lai Đệ cũng muốn có một đứa con gái của riêng mình, nhưng lúc đầu Triệu Thanh Tùng nói Hải Dương Hải Yến vẫn còn nhỏ, không thể để cho bọn chúng nghĩ là có mẹ kế thì cha sẽ không thương nữa, đợi hai năm nữa bọn nó chấp nhận rồi lại nói tiếp.

Hai năm sau, khi Hải Dương Hải Yến vào tiểu học đã hiểu chuyện hơn, Triệu Thanh Tùng lại nói anh ta bận rộn công việc, nửa năm sáu tháng không thể về nhà một lần, chờ anh ta hết thời gian đi đi lại lại này lại nói tiếp.

Sự chờ đợi này kéo dài rất nhiều năm, hai người cố gắng cũng đã cố gắng, nhưng từ đầu đến cuối cũng chẳng thủ hoạch được gì. Sự chậm trễ này kéo dài cho đến khi Triệu Thanh Tùng nghỉ hưu, con gái riêng của anh ta cũng đã tốt nghiệp đại học, mà cô thì đã là một bà già rồi, lúc đó còn muốn cái gì đâu.

Chẳng bằng cứ cẩn thận nuôi dưỡng con gái riêng thật tốt, đến khi lấy chồng, lại chăm sóc cho cháu, đây chẳng phải việc của tất cả phụ nữ trên đời này không phải đều như thế sao?

Nhưng điều trớ trêu là vừa mới ôm cháu nuôi được mấy ngày, người chồng Triệu Thanh Tùng liền bị trúng gió nằm liệt giường, cô phải tay bưng bô chăm sóc anh ta suốt 5 năm, đến cuối cùng anh ta cũng qua đời. Ngay khi cha ruột qua đời, các con riêng của anh ta lập tức trở mặt, bọn chúng đưa mẹ ruột về nhà nuôi dưỡng, rồi đuổi mẹ kế là bà ra khỏi nhà.

Càng châm chọc hơn là, mối nhân duyên tốt như thế, mà bọn họ còn nói là nhà họ Tần lừa bịp mới có được.

Bởi vì sự hung dữ của bà nôi, rồi tính cách cay như quả ớt tiêu của cô, mười dặm tám thôn phàm là gia đình nào có chàng trai trẻ chưa lập gia đình cũng đều không dám đến cầu hôn, dù cô gái đó có dung mạo xinh đẹp đến đâu đi nữa, cũng không có ai dám đến hái bông hoa hồng đầy gai đó. Bình thường Những cô gái nông thôn đã bắt đầu hẹn hò từ khi mới mười sáu, mười bảy tuổi. Vậy mà khi cô mười tám tuổi cũng không có ai đến làm quen, cô đã là thanh niên lớn tuổi, nên người trong làng thường cười nhạo cô không lấy được chồng.

Bước ngoặt xảy đến vào mùa hè năm cô 18 tuổi, khi cô đang giặt quần áo bên bờ ao thì bị trượt chân rơi xuống nước, may mắn cô được một đồng chí giải phóng quân đi ngang qua cứu.

Cuộc giải cứu này cũng không vấn đề gì, nhưng khi bà nội nghe nói người cứu cô là con trai thứ ba có tiền đồ nhất của nhà trưởng thôn Triệu, vốn anh ta là cán bộ trong quân đội... Bà lập tức đưa ra quyết định đến làm loạn nhà họ Triệu. Nói danh tiếng của cháu gái đã bị anh ta hủy hoại, sống chết nhất định phải có lời giải thích, nếu anh ta không cưới, bà sẽ liều cái mạng già để đến đơn vị công tác của anh ta nháo cho ra trò.

Vì tương lai của con trai, nhà họ Triệu chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý. Vừa vặn Triệu Thanh Tùng cũng đã ly hôn được hai năm, lần này quay trở về thăm họ hàng cũng là để vì cưới vợ lần hai.

Để bảo toàn "thành quả" khó nhọc mới có được, ngay chiều hôm đó bà nội liền theo cô và Triệu Thanh Tùng về công xã lĩnh giấy đăng ký kết hôn. Ngày hôm sau cô liền theo anh ta đến đơn vị, việc nhanh đến nỗi khiến toàn dân làng cũng phải líu lưỡi.

Đúng vậy, mọi người đều cho rằng việc này lừa bịp mà thành, Tần Lai Đệ cuối cùng cũng từ một gà rừng biến thành phượng hoàng đạt tới đỉnh cao của nhân sinh, nhưng chỉ có cô mới biết mình đã sống như thế nào trong cái gia đình đó. Không nói đến con riêng, chỉ riêng thái độ nhà họ Triệu đối với cô cũng đủ để cô phải ngồi uống rượu một mình rồi. Bà già Triệu thì luôn nói cô là người đàn bà đanh đá, là sao chổi, nói người nhà họ Tần nhiều người chết vì bệnh tật như thế, đều là bị cô khắc chết. Bà ta hơi một tí là nói cô khắc con trai bà ta không được thăng chức, chưa kể việc gây khó dễ cho con dâu là chuyện thường tình.

Các chị em dâu thì đứng ngoài chờ xem trò cười, muốn xem một con gà như cô thì bao giờ bị đánh trở lại hình dáng ban đầu.

Mà Triệu Thanh Tùng thì sao?

Nghĩ tới đây, Tần Lai Đệ cười lạnh hai tiếng, lau nước mắt trên khóe mắt... Đợi đã, có chuyện gì đó không thích hợp!

Cô nhìn hai cánh tay thon dài trắng nõn trước mặt, làn da có sự săn chắc và mịn màng chỉ có ở con gái mới có, chúng mỏng manh tinh tế đến mức còn không nhìn thấy lỗ chân lông, mà không phải là bàn tay thô ráp chai sần khi phải quanh năm suốt tháng làm việc nhà.

Cô lại sờ lên mặt, khuôn mặt tuy không có nhiều thịt nhưng có mỡ tự nhiên như trẻ em, sờ tới sờ lui làn da mịn màng như trứng gà bóc, bóng loáng không một vết nám hay nếp nhăn nào cả.

Ngay cả căn bệnh viễn thị khiến cô lo lắng nhiều năm cũng không còn nữa, cô thế mà thực sự có thể nhìn thấy những con bọ nhỏ trên lá cây ngoài cửa sổ!

Đợi đã, tại sao cô lại cảm thấy trên người mình ẩm ướt, còn có nước róc rách chảy xuống. Cô nhanh chóng xoay người ngồi dậy, nhưng trong nháy mắt đầu oc cô quay cuồng, một cái áo bông xuất hiện trong tầm mắt của cô, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ.

Cô không phải là đã, trọng sinh đấy chứ?

Cô còn được trọng sinh vào đúng ngày cô rơi xuống nước ở tuổi mười tám!

Cô nhớ rất rõ, cái áo bông hoa đó cô đã phải làm loạn rất lâu mới có được, lúc đó bà nội đã đồng ý dùng bộ quần áo cũ của chị cả để đổi cho cô. Cô quý đến nỗi không nỡ mặc nó, lần duy nhất cô mặc nó, đó là ngày cô rơi xuống nước ở tuổi mười tám.

Nếu như cô thật sự trọng sinh vào ngày đó, có phải hay không cô sẽ không phải gả cho Triệu Thanh Tùng, rồi cô cũng không cần phải làm mẹ kế góa bụa nhiều năm như vậy. Cũng không phải bị đuổi ra ngoài, không cần phải... Trên khuôn mặt trẻ trung của cô là một đôi mắt sáng lấp lánh.

Nhưng mà, cô còn chưa vui được bao lâu thì nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện ở ngoài cổng.

"Này, chị dâu ba, chị có thật sự nhìn thấy bà Tần quả phụ đi ra ngoài ngoa ngoắt lừa bịp người ta à?"

"Ối, chính mắt tôi nhìn thấy mà, bà góa Tần trực tiếp ngồi xuống trước mặt ai đó, ôm lấy chân một chàng trai trẻ, nói đến mức Tần Lai Đệ cũng không cần mặt mũi nữa đấy. Bà ta bắt chàng trai đó phải cưới Tần Lai Đệ, nếu không cưới bà ta sẽ dùng dây gai treo cổ trước mặt người ta đấy. "

"Nhưng tôi nghe người nhà chú Lưu còn nói, bà ấy còn dọa sẽ đến đơn vị gây rối, khiến người ta mất chén cơm đấy..."

"Dù có uy hiếp thế nào cũng không phải là việc mà con người nên làm. Bà Tần này sa cơ thất thế thật sự là nghèo đến mức điên rồi, không biết xấu hổ còn có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, phi, ta nhổ vào!"

"Cái này không phải là nghèo đến điên rồi, mà là cháu gái nhỏ của bà ta muốn lấy chồng đến điên rồi?" Một bà lão không có ý tốt cười hai tiếng quỷ dị, những người phụ nữ khác cũng cười ha ha theo bà ta. Ai mà không biết quả ớt nhỏ của bà ta đã làm mai hai năm rồi, mà vẫn chưa gả đi được?

Họ chỉ biết một vài người trong số họ. Đó là con trai thứ hai của nhà họ Lý ở cách đây bảy dặm là bạn cùng lớp của cô, khi còn đi học anh ta rất thích cô, không ngờ sau này khi anh ta nhắc đến chuyện này với gia đình, nói là có quen cháu gái của Tần gia ở cách đây năm dặm. Bà mẹ anh ta biết được bà của cô là góa phụ, mà còn là họ Tần, liền chức chắn đó không phải là bà già đanh đá tiếng tăm lẫy lừng sao? Khi đó liền không được phép anh ta tiếp xúc với cô. Lúc đó anh ta cũng nháo sống nháo chết dăm bữa nửa tháng, thế mà chỉ sau một thời gian anh ta đã vui mừng hớn hở cưới một cô gái khác.

Về sau cũng có Tiểu Trương ở công xã bên cạnh, cũng may là cách nhà cô khá xa, khi bà mối giới thiệu bà ta cũng không dám nói cô là cháu gái nhà Tần quả phụ, vốn là cả nhà khá hài lòng, đã chuẩn bị đi xem bát tự, cũng không biết ai đổ thêm dầu vào lửa, để người ta biết được danh tiếng của Tần quả phụ, bọn họ lập tức bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ!

Lại về sau, cô hẹn hò với Tiểu Lục, anh ta có cha mẹ mất sớm, gia đình lâm vào cảnh khó khăn, nen anh ta không thèm quan tâm đến danh tiếng của nhà họ Tần... Ngay lúc còn nửa tháng là kết hôn. Hai người đến tổ sản xuất bên cạnh xem phim chiếu bóng về, trên đường đi về lợi dụng đêm tối có người đã đánh cho anh ta một trận.

Mà cái kia ra tay thật độc ác, trực tiếp đem một thanh niên cường tráng đánh đến phải nhập bệnh viện huyện nửa tháng, cứ thế là mối nhân duyên lại thất bại.

Ba phen mấy bận, cô không gả ra ngoài được, liền trở thành trò cười cho cả làng.

"Khó trách Tần quả phụ muốn ăn vạ người khác. Với tính tình cay như quả ớt tiêu của cháu gái bà ta, không giở chút thủ đoạn thì thật đúng là không thể gả ra ngoài."

Một đám người nhìn nhau cười vang, Tần Lai Đệ muốn ra ngoài nhìn xem, nhưng cô không biết có phải là do vừa rơi xuống nước quá sợ hãi hay là do cô bị suy dinh dưỡng lâu ngày. Thế mà ngay cả xuống giường cô cũng không có sức, cô hơi động một chút liền hai mắt mờ mịt quay cuồng.

Nhưng ngàn vạn lần, không thể dính líu tới tên gà tặc Triệu Thanh Tùng nữa!

Lai Đệ cắn đầu lưỡi đến mức bật máu, cuối cùng khó nhọc di chuyển ra phía sau cánh cửa, vừa định mở cửa thì mắt của cô tối sầm lại...

Khi cô tỉnh dậy lần nữa, trong sân nhỏ của cô dường như đang họp, từ trong tiếng nói huyên thuyên, cô cố gắng nghe được một câu - "Dì, dì tính sai rồi, người đồng ý cưới lai Đệ không phải là Thanh Tùng, mà là đồng đội của anh ta."

"Thanh Tùng sau này có thể trở thành trung đoàn trưởng, nhưng nghe nói cháu rể tương lai của bà đã xuất ngũ nửa năm rồi."

"Mà nhìn kỹ, lại không giống người có thể làm việc, sau này anh ta làm sao nuôi sống gia đình được, haiz, Lai đệ Thật đáng thương..."

“Dì còn không biết đi, cháu rể tương laicủa dì bị thọt đấy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play