Ban đêm trời lại đổ mưa, sự nóng bức mấy ngày qua ở Lạc Lâm đã được cơn mưa này quét sạch hoàn toàn, thậm chí đêm còn thấy hơi lạnh.
Lúc Nguyễn Miên kết thúc công việc thì đã hơn mười một giờ. Hôm nay là ca trực đêm cuối cùng của cô, đến ngày mai, tất cả những gì diễn ra nơi đây đều sẽ trở thành quá khứ.
Cô cầm bệnh án bước ra khỏi phòng bệnh, đi đến bàn chẩn đoán. Tống Dương Linh đang viết danh sách, ngẩng đầu thấy người đi qua bèn gọi: “Bác sĩ Nguyễn.”
Nguyễn Miên dừng bước, giây tiếp theo, mũi chân đổi hướng, bước đến bàn chẩn đoán, thuận miệng hỏi: “Sao cô vẫn chưa giao ban vậy?”
“Lát nữa, tôi phải sửa lại cái này đã rồi mới đi.” Tống Dương Linh hạ bút, nhìn cô hỏi: “À, lần trước tôi thêm wechat của cô, sao cô không đồng ý vậy?”
Mí mắt Nguyễn Miên giật giật, khoảng thời gian này bận quá, cô gần như không có thời gian sờ tới điện thoại, mỗi buổi sáng chỉ có chút thời gian nhắn tin báo bình an cho cha mẹ, cũng vì thế mà trong wechat có một đống tin nhắn chưa đọc, nhất thời không chú ý đến những thông báo khác.
Cô mím môi, nói: “Xin lỗi, mấy hôm nay tôi bận quá, không có thời gian đọc thông báo trên di động.”
“Không sao không sao.” Tống Dương Linh cầm di động bên cạnh lên: “Giờ tôi lại thêm cô lại là được, lần này cô nhớ đồng ý lời mời kết bạn của tôi đấy nhé.”
“Được rồi, để tôi đi lấy di động đã.” Thật ra Nguyễn Miên đã đoán được lý do Tống Dương Linh thêm wechat của mình, chẳng qua hai người chẳng có ai vạch trần mà thôi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT