Chương 5

Hiện tại Mạc Hứa Chi đang cứng đờ, nhẹ giọng bảo bác sĩ và y tá kiểm tra các chỉ số cho hắn, không nhúc nhích, hắn thậm chí không dám quay đầu một chút xem người đứng trong phòng là ai.

Không dám động đậy.

Cây kim trên tay y tá nhìn giống như một thanh đao, lắc lư trên cổ hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho hắn một nhát.

Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thiết bị phát ra và tiếng nói chuyện của bác sĩ y tá.

Mạc Hứa Chi nằm trên giường, mặc cho y tá cởi từng cái nút áo.

Bên dưới bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng là làn da trắng nõn, xương quai xanh nhô ra, dưới ánh đèn chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Y tá trong khi cởi nút áo, vô tình chạm vào làn da của Mạc Hứa Chi.

Cô chỉ cảm thấy làn da dưới tay trơn trượt, còn mang theo chút cảm giác ấm áp, mềm mại rất thoải mái, làm cho người ta luyến tiếc buông tay.

Nhưng để tránh bị coi là một tên biếи ŧɦái, y tá cứng rắn ngăn chặn bàn tay hư của mình, kiềm chế không chạm vào một lần nữa.

Sau khi cởi bỏ bốn nút áo, y tá kéo áo bệnh nhân sang bên cạnh, lộ ra vết thương quấn băng gạc, cô vươn tay, nhẹ nhàng tháo băng gạc ra, muốn quan sát tình huống vết thương.

Một cái miệng vết thương dữ tợn đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người.

Vết thương màu đỏ đen nằm ngang trên ngực tuyết trắng, giống như một con rết to lớn nằm sấp trên tuyết, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đôi mắt của mọi người.

Đây chính là kết quả của hành động chặn dao cho Tiết Phong.

Đây là lần đầu tiên Tiết Phong nhìn thấy thứ này.

Hắn lúc ấy thấy rõ ràng, biết lưỡi dao kia cực kỳ sắc bén, cũng nhìn thấy lưỡi dao kia hung hăng xuyên vào thân thể Mạc Hứa Chi.

Nhưng hắn thật không ngờ, miệng vết thương này  nhìn lại đáng sợ như vậy.

Cứ nghĩ tới vết thương này vốn dĩ nên xuất hiện trên người mình, Tiết Phong lại không nhịn được mà nhíu mày.

“Tiên sinh, hiện tại tôi phải tiến hành khử trùng vết thương của ngài và băng bó lại, có thể có chút đau, nhịn một chút là qua.”

Bác sĩ cầm các loại thiết bị y tế đơn giản đặt ở một bên, vươn bàn tay vô tình nhìn về phía Mạc Hứa Chi.

“Ừ...”

Thịt non mới mọc ra không bao lâu đã lại bị rách ra, cỗ đau đớn bén nhọn kia theo thần kinh truyền đến đại não, cả người theo phản xạ run rẩy kịch liệt.

Mạc Hứa Chi nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh ngay lập tức theo trán trượt xuống.

Tiết Phong nhíu chặt mày khó hiểu, đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi trên ghế đặt bên cạnh đầu giường Mạc Hứa Chi.

Ngồi như vậy, cho dù không cần ngẩng đầu cũng có thể thấy rõ người đối diện hắn là ai.

Đầu Mạc Hứa Chi còn mang theo mồ hôi lạnh, hắn ngước nhìn Tiết Phong một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt.

“......”

Tiết Phong cứ từ trên cao nhìn xuống như vậy, ánh mắt tối tăm.

Bác sĩ sau khi kiểm tra xong rời khỏi phòng bệnh, Mạc Hứa Chi dựa vào đầu giường, giương mắt nhìn Tiết Phong đang ngồi bên giường, vốn là một người bệnh tật mệt nhọc, thần thái Mạc Hứa Chi nhìn qua không hiểu sao lại có vẻ lười biếng.

Nhìn giống như không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Ánh mặt trời tầng tầng lớp lớp trải trên người Mạc Hứa Chi, phủ lên cho hắn một vầng sáng.

Nhưng ánh sáng ấm áp này lại bị ngăn cách bên ngoài con ngươi, không chiếu được vào mắt hắn chút nào.

Như vậy làm cho Tiết Phong cảm thấy có chút xa lạ.

Trong mắt Mạc Hứa Chi đáng lẽ phải tràn đầy du͙© vọиɠ, thời khắc nào cũng tràn ngập ý tứ toan tính mới đúng chứ.

Tiết Phong đột nhiên quên mất những lời mình đã nghĩ, ngữ khí cũng bất giác hoà hoãn lại một chút, mang theo sự dịu dàng mà bản thân hắn cũng không biết: “Không phải thân thể không khỏe sao?”

“Nói đi, vì sao phải chạy ra khỏi bệnh viện, làm sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ?”

"Tiết Phong, Thẩm. Thẩm Nhạc đã trở lại rồi phải không?" Mạc Hứa Chi chậm rãi chớp chớp mắt, không trả lời câu hỏi của Tiết Phong.

Tiết Phong ngay lập tức đứng lên. Hắn nhìn về phía thanh niên đã đỏ hốc mắt, cau mày lấy ra một điếu thuốc, nhưng chỉ kẹp ở giữa hai ngón tay, không có hút.

“..... cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Tiết Phong đứng tại chỗ trong chốc lát, nói một câu như vậy liền rời đi. Hắn hình như không muốn trả lời Mạc Hứa Chi, rời đi lưu loát dứt khoát.

Chỉ là bước chân có chút loạn.

Mạc Hứa Chi thấy vậy thì cúi đầu, trên mặt lại lộ ra một tia gian manh khó lý giải.

Chiêu bài bạch nguyệt quang quả nhiên dùng rất hiệu quả nha.

Khi gặp phải vấn đề không muốn trả lời hoặc lười trả lời, chỉ cần nhắc tới bạch nguyệt quang, là có thể làm cho Tiết Phong ngay lập tức câm miệng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play