Ngủ Một Giấc Với Nhân Vật Phản Diện

chương 1


3 tháng


[ NGỦ MỘT GIẤC VỚI PHẢN DIỆN ]

(Phần 01/04)

Đề cử + Văn án: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo Meo

Edit: Chạy Deadline Gãy Cánh

* Bản edit thuộc quyền sở hữu của editor, đứa nào reup hở van deet ráng chịu huyhuy *

______________

Đính hôn với Thẩm Tự được ba tháng, anh ta đổi bốn cô bạn gái liên tiếp.

Ngày từ hôn, tôi uống đến nỗi không còn biết trời trăng mây nước gì, chỉ tay chọn ra người đẹp trai nhất trong đám người mẫu nam: “Anh, đêm nay ở với tôi!”

Sau một đêm hỗn độn, tôi nhìn hình xăm rồng trên cổ tay trái của người đàn ông mà lâm vào chếc lặng.

Sau này, tôi đột nhiên nôn mửa và được phát hiện là có thai, bị gia tộc ép phải p h á thai.

Đêm đó, bệnh viện bị vô số vệ sĩ mặc đồ đen bao vây.

Người đàn ông đằng đằng sát khí đá văng cửa phòng, cúi xuống bế tôi lên khỏi bàn mổ.

Một tháng sau khi sinh, khi tôi và con gái được đóng gói đưa đến hiện trường hôn lễ, thì bất ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Tự.

“Thương Thương, em đang làm gì vậy, anh nhớ em, anh đi tìm em được không?”

Tôi liếc nhìn người đàn ông với vẻ mặt ghen tuông cách đó không xa, nhoẻn miệng cười:

“Mới ra tháng, đang làm đám cưới, có tới nhớ mang theo phong bì và quà, cám ơn.”

_______________

1.

Vừa mới đặt chân đến tiệc rượu thì bạn thân đã điên cuồng gửi tin nhắn tới.

Tưởng gì, hóa ra ảnh chụp màn hình bài đăng trên trang cá nhân của vị hôn phu yêu dấu họ Thẩm của tôi cách đây mười phút trước với dòng chữ: “ Đóa hoa xinh đẹp này đêm nay sẽ nở rộ vì tôi.”

Tấm ảnh đính kèm cũng vô cùng phù hợp với caption, cô gái xinh đẹp e thẹn tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn của anh ta.

Ha, tôi tắt di động, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Thẩm Tự.

Anh ta đang tình tứ ôm lấy cô gái trong ảnh, tóc đen xõa trên bờ vai trắng nõn, đôi mắt hạnh cong cong, nhìn thế não cũng giống thiếu nữ mỏng manh yếu đuối cần được che chở.

Gu của hắn từ trước tới nay vẫn không thay đổi ha.

Thẩm Tự đang uống rượu vô cùng vui vẻ, chơi high tới nỗi không tiếc lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương lóa mắt đeo lên tay cô ta.

“Anh Thẩm, anh thật sự nghiêm túc đấy hả?”

Có người ngồi gần đó không nhịn được lên tiếng trêu chọc.

Thẩm Tự cười xùy một tiếng, đưa tay lên nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô gái kia: “ Ừm, nghiêm túc.”

“Anh Tự thật sự không trêu đùa đấy chứ?”

“Không chơi nữa, chán rồi.”

Thẩm Tự vừa dứt lời, đám người đang ngồi đó đều nhìn thấy tôi.

2.

Vậy mà nhân vật chính Thẩm Tự cũng chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lập tức quay đi.

Bạn gái nhỏ của anh ta nhìn tôi với ánh măt tràn đầy tò mò: “ Anh Tự, cô gái kia là ai vậy? Cô ấy thật xinh đẹp mà!”

Thẩm Tự cười mỉa mai: “ Vợ tương lai của tôi.”

Cô bạn gái nhỏ kia nghe thấy mấy lời này sắc mặt lập tức đỏ ửng, nghe chừng là tức giận rồi.

Thẩm Tự  thấy thế liền giữ chặt tay cô ta kéo tới ôm chặt trong lòng, ôm chặt tới nỗi gương mặt của cô gái nhỏ kia đỏ bừng, nhưng lần này chắc là đỏ bừng do ngượng ngùng, người ngoài như tôi nhìn vào còn thấy đáng yêu muốn che chở đó.

Cả đám người ngồi gần đều nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại.

Tôi và Thẩm Tự mới đính hôn được bao lâu, mới có ba tháng thôi!

Thế nhưng cô bạn gái nhỏ ngày hôm nay đã là cô gái thứ tư mà anh ta quen rồi!

Vậy mà vợ tương lai là tôi đây lại không hề có một chút cảm xúc nào gọi là tức giận.

“ Mọi người cứ tiếp tục chơi đi, tôi có chút việc bận nên đi trước.” Tôi thu hồi tầm mắt, chuẩn bị xoay người rời đi.

Không khí xung quanh Thẩm Tự trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi đảo mắt rời đi ngay tức khắc.

Anh ta cúi đầu xuống ngắm nhìn cô bạn gái nhỏ trong tay, giọng lạnh lẽo: “ Trình Thương Thương.”

Tôi dừng lại một nhịp.

“ Cô hôm nay chỉ cần bước chân ra khỏi đây một bước, hôn ước của chúng ta lập tức hủy bỏ.”

3.

Câu nói này của anh ta chọc tôi bật cười.

Tôi dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào mắt Trầm Tự.

Anh ta thấy tôi quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên, hả hê lên tiếng: “ Tới đây ngồi bên cạnh tôi….”

“ Thẩm Tự.”

Tôi cứ nhìn anh ta mãi, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao khi nãy nhìn thấy anh ta ân ái bên cạnh người khác mà tôi lại không hề tức giận, hóa ra tôi cũng chẳng thích anh ta nhiều như tôi nghĩ.”

“Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi!”

“Trình Thương Thương, cô nói cái gì?”

Khuôn mặt Thẩm Tự tối sầm lại, anh ta đẩy mạnh cô gái nhỏ kia ngã sang một bên, đứng bật dậy:

“Anh Thẩm!” Cô gái nhỏ kia suýt ngã lăn xuống đất, bất mãn hét lớn.

“Cút ra ngoài!!!” Thẩm Tự không thèm quay đầu lại, gào lên.

Cô gái nhỏ có lẽ lần đầu gặp trường hợp này, sợ hãi tới mức bật khóc, ôm mặt chạy một mạch ra ngoài.

Cả phòng bao rơi vào im lặng.

Tôi bình tĩnh nhìn Thẩm Tự, bình tĩnh như thể mấy lời mà tôi vừa nói ra chỉ đơn giản giống như mỗi ngày hỏi anh ta muốn ăn gì.

“Thẩm Tự, tôi nghĩ kĩ rồi, chúng ta hủy hôn đi, từ nay về sau không còn liên quan gì tới nhau.”

4.

Nói xong tôi không chần chừ chỉ một giây, ngay lập tức rời đi. Vừa mới bước ra khỏi phòng, sau lưng tôi đã vang lên một loạt tiếng đổ vỡ.

Nhưng tôi không quay đầu lại.

Bước ra khỏi tiệc rượu, nhìn thấy cảnh đêm mê người bên ngoài.

Tôi thở dài một hơi, lâu lắm rồi mới cảm thấy tự do và thoải mái như thế này.

Bởi vì hôn ước, bởi vì mong chờ tương lai hạnh phúc sau này, tới học đại học tôi cũng nộp hồ sơ vào một trường tại Cảnh Thành.

Ở đây hơn ba năm, thế giới nhỏ của tôi dường như chỉ xoay quanh một người tên Thẩm Tự.

Cha mẹ họ hàng đều luôn nghĩ rằng việc tôi được gả vào nhà họ Thẩm là một chuyện  vô cùng may mắn, là tôi đỉa đeo chân hạc.

Nhưng mọi chuyện như thế nào lại chỉ có một mình tôi biết.

Đang mơ màng suy nghĩ thì bạn thân tôi đã gọi điện tới, vừa tức giận vừa lo lắng vội vã nói:

“ Thương Thương, rốt cuộc Thẩm Tự muốn làm gì? Chẳng lẽ anh ta quên anh ta vẫn còn có hôn thê là cậu không?

“ Anh ta vừa mới cập nhật trạng thái lên mạng, nói cái gì mà tối nay sẽ tổ chức tiệc trên du thuyền tại cảng Victoria, còn nói sẽ bắn pháo hoa cả đêm để chúc mừng bạn gái mới…”

Tôi không chờ cô ấy nói hết đã ngắt lời: “Bảo Di, muốn ra ngoài uống vài chén không?”

“Thương Thương?”

“Tới hộp đêm mà cậu thích nhất đi, hôm nay chúng ta chơi thây đêm, có được không?”

Ba năm đại học, tôi trong mắt người khác vẫn luôn là cô gái ngoan ngoãn nghe lời.

Tại sao ấy hả? Vì cha mẹ lúc nào cũng dặn dò tôi phải ngoan ngoãn, làm gì cũng phải để ý tới mặt mũi của nhà họ Thẩm.

Mất mặt mình chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khiến Thẩm gia mất mặt lại là chuyện lớn, giữ mình trong sạch là thứ hồi môn tốt nhất của tôi gả vào nhà họ Thẩm.

Nhưng cha mẹ nào biết, Thẩm Tự ở sau lưng tôi nói những gì với người khác, anh ta nói: “ Trình Thương Thương đúng là đồ bà già cổ hủ, hôn cô ta không có một chút cảm giác nào!”

Thấy không, mấy lời này buồn cười đến mức nào chứ!

5.

Bảo Di ợ hơi một tiếng, chỉ vào một hàng mẫu nam đang đứng trước mặt, tự hào vỗ ngực: “ Thương Thương, cho cưng tùy ý chọn, tối nay chị đây bao cưng!”

Tôi chống cằm nghiêm túc nhìn từng người đàn ông một.

Thành thật mà nói thì tất cả bọn họ đều không khiến tôi động lòng.

Tôi thất vọng xua xua tay: “ Đổi người khác đổi người khác, chẳng có người nào vừa mắt cả!’

“Thương Thương, cưng muốn người như thế nào?”

Bảo Di bĩu môi phàn nàn: “Chị đây đảm bảo với cưng những người đẹp trai nhất Cảnh Thành này đều đang có mặt ở đây!”

“Mình muốn người đó….”

Tôi ngắt lời Bảo Di, mắt nhìn đăm đăm về phía người đàn ông đang đi xuống cầu thang cách chỗ tôi ngồi không xa.

Bảo Di hướng mắt nhìn theo ngón tay của tôi, đôi mắt cô mở to: “ Chếc tiệt! Thương Thương, đây thật sự là thần tiên hạ phàm!”

Tôi nháy mắt ngồi thẳng dậy, nghiêm túc đánh giá người đàn ông kia.

Vai rộng, eo thon, chân dài, dáng người đẹp không có chỗ chê, đặc biệt là khuôn mặt đó!

Ôi trời đất ơi! Cha mẹ ơi! 

Chưa nói tới khuôn mặt đẹp trai không góc chếc kia, chỉ cần mấy phong thái kiêu ngạo như ngựa đứt cương kia đã hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lí tưởng của tôi rồi huhu.

“ Anh, đêm nay ở với tôi!”

Tôi chỉ thẳng vào người đàn ông, chân nam đá chân chiêu bước từng bước về phía anh ta: “ Anh tên gì?”

Người đàn ông nhướng mày, hứng thú nhìn tôi trả lời: “ Dung Thần.”

Chỉ trách bây giờ mắt tôi mù, nếu không đã nhìn thấy mấy người đi phía sau Dung Thần đang không tiếng động rời đi.

“Anh có muốn đi theo tôi hay không thì nói một lời?”

Nụ cười trên môi Dung Thần càng ngày càng sâu: “ Trình tiểu thư, tôi đi theo em.”

Tôi vươn tay về phía anh ta, Dung Thần không lập tức cầm tay tôi, rũ mắt nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa của tôi, thờ ơ hỏi: “ Em đính hôn rồi sao?”

Lúc này tôi mới kịp nhớ ra mình vẫn còn đeo nhẫn, cảm thấy vô cùng buồn nôn, vội vàng tháo chiếc nhẫn ra, không một động tác thừa ném thẳng vào thùng rác gần đó.

“Không! Hiện tại tôi đang độc thân!”

6.

Dung Thần chậm rãi cười rạng rỡ.

Tay của tôi lập tức bị anh ta nắm lấy: “ Trình tiểu thư, đêm nay em muốn đi đâu?”

Đi đâu hả? Tôi không có đích đi thẳng ra bên ngoài, trong đầu tôi đang tràn ngập những lời mà cha mẹ vừa nhắn tới.

“Thương Thương, ai cho phép con hủy hôn? Sao con có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế!!!”

“Mau mau tìm Thẩm Tự rồi xin lỗi thằng bé đi, con nghe hiểu không?”

“Dì giúp việc nói con còn chưa có về nhà, con gái đi chơi đêm bên ngoài sẽ bị người ta nói ra nói vào, thanh danh sẽ bị hủy hoại!!!”

“Nếu con dám làm ra chuyện gì động trời làm mất mặt Trình gia, mẹ và cha con cả đời này cũng không tha thứ cho con!!!”

Tôi không nhịn được cười lớn, nhìn sang Dung Thần đang đi bên cạnh: “ Đêm nay, anh có dám cùng tôi thuê khách sạn không?”

7.

Trong khi Dung Thần đang tắm, Bảo Di điên cuồng gửi ảnh minh họa cùng voice chat tới cho tôi.

“ Bé cưng, cả tối nay chị đây đi tìm hiểu cho cưng. Cưng yên tâm, người đàn ông này mới tới Cảnh thành làm việc không lâu!”

“Vô cùng mạnh khỏe, vô cùng sạch sẽ. Chị đây đã dành thời gian đọc toàn bộ báo cáo kiểm tra sức khỏe, không dám bỏ xót dù chỉ một chữ, vô cùng an toàn!!!!”

“Đêm nay bé cưng cứ tận hưởng đi. Cưng hai mươi hai mùa xuân xanh tới nơi rồi mà mới chỉ được hôn môi có một lần, thật là đứa nhỏ đáng thương!!”

“Theo kinh nghiệm của chị đây thì nhất định đêm nay anh ta sẽ khiến cưng vui vẻ!!”

Dung Thần vừa mở cửa thì voice chat của Bảo Di cũng vừa chạy tới đây.

Tôi vội vàng tắt điện thoại, xấu hổ tới mức tai nóng bỏng như bị th.i.êu đ.ố.t.

Dung Thần dựa người vào cửa, cười vui vẻ nhìn tôi: “ Trình tiểu thư, đêm nay em muốn tận hưởng như thế nào?”

Tay cầm điện thoại của tôi run rẩy suýt chút nữa làm rơi nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, mạnh miệng đáp lại: “ Đây là nhiệm vụ của anh, sao lại hỏi tôi rồi?”

Dung Thần bật cười, ném chiếc khăn ướt sũng sang một bên, bước từng bước về phía tôi.

Anh cúi người xuống sát tôi, hai bàn tay giữ chặt hai bên tay vịn của chiếc ghế sofa mà tôi đang ngồi.

Chóp mũi của tôi thiếu chút nữa là va vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Tôi vội vàng lùi lại phía sau để kéo giãn khoảng cách thì bị Dung Thần giữ chặt lại.

“Vậy thì đêm nay Trình tiểu thư cứ hưởng thụ thật tốt đi. Tôi nhất định sẽ cố hết sức khiến cho em hài lòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play