Trắc Vịnh Thiển bĩu môi hờn dỗi, chuyện là sau khi cô xảy ra chuyện ở nhà riêng, Nghiêm Minh Hữu liên không nói lời nào đã lập tức đưa cô đến căn biệt thự của anh.
Nghiêm Minh Hữu đang đánh lái sang phải thì tranh thủ nhìn cô một cái dịu dàng:
“Không phải là cưỡng chế, mà là anh không yên tâm để em ở một mình”
Kì thực, Nghiêm Minh Hữu vẫn có thể đường đường chính chính ở lại nhà cô nhưng để tránh bị đám phóng viên dòm ngó nên anh nhất quyết đưa cô về đây.
Trắc Vịnh Thiển cảm thấy ấm áp trong lòng, chỉ là cô không biết anh sẽ thương yêu, chăm sóc cho cô như vậy được bao lâu. Trong thâm tâm của cô luôn chuẩn bị tâm lí sẵn sàng rằng một ngày nào đó cô và anh chắc chắn sẽ xa nhau. Thế nên cô chỉ nên tận hưởng cảm giác hạnh phúc này nhưng cố gắng không để những điều này thành thói quen của cô.
Vừa đến nhà của Nghiêm Minh Hữu, Trắc Vịnh Thiển liền nằm dài trên ghế sofa
Cô mệt mỏi muốn chết.
Nghiêm Minh Hữu nhìn cô như vậy rất đau lòng. Anh nhanh chóng đặt đồ ăn bên ngoài rồi sau đó chen vào ghế sofa mà xoa bóp chân cho cô.
Trắc Vịnh Thiển thoải mái nhắm nghiền mắt lại: “Ngày trước anh từng làm nhân viên massage à? Tay nghề tốt thế chứ”
Nghiêm Minh Hữu vẫn tiếp tục xoa bóp cái ngón chân xinh xắn của cô: “Anh học mấy cái này là vì em đấy bảo bối”
Thật sự là như vậy, sống trên đời cũng hơn ba mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Nghiêm Minh Hữu xoa bóp chân cho một cô gái.
May mắn là lúc này chỉ có cô và anh, nếu có những người khác trong gia tộc của anh hoặc ai đó bên ngoài thì khả năng bọn họ sẽ ngất xỉu vì không dám tin vào mắt mình.
Cô nghe vậy liền bật cười: “Vậy em phải cảm thấy bản thân may mắn rồi”
°°°
Sau sự việc ấy, Trắc Vịnh Thiển vẫn tiếp tục với công việc quay quảng cáo và tham gia một vài chương trình truyền hình để tăng độ nhận diện.
Gần đến cuối năm, lượng công việc của cô ngày càng trở nên dày hơn đến mức Nghiêm Minh Hữu nhìn mà xót xa.
Anh đau lòng nhìn cô đang nằm dài mệt mỏi trên ghế sofa
“Chắc chắn anh phải cho cái tên Chu Ngạn một trận”
Dám nhận nhiều dự án như vậy cho cô. Dù anh có điều hành cả một công ty thì cũng có ngày nghỉ, còn cô lại chẳng thể nghỉ ngơi tử tế một ngày nào.
Trắc Vịnh Thiển khẽ nũng nịu: “Không sao, minh tinh nào mà chẳng như thế này, anh đến gặp Chu Ngạn thì chắc chắn em sẽ gặp kiếp nạn đấy”
Thấy anh khẽ nhíu mày khó hiểu, Trắc Vịnh Thiển nói tiếp: “Họ sẽ cho rằng em cậy quyền của Nghiêm thiếu, tội này em gánh không nổi đâu”
Nghiêm Minh Hữu ngồi cạnh cô, anh khẽ xoá hai bên thái dương của cô: “Anh cho phép em làm thế, đây không phải tội”
Cô gái ngốc này, bao nhiêu người muốn mang cái tội này, còn cô lại từ chối.
Trắc Vịnh Thiển khẽ mở mắt nhìn anh: “Đồ bá đạo”
Nghiêm Minh Hữu nhướng mày: “Anh còn bá đạo hơn thế đấy”
Giọng nói của anh bắt đầu khàn khàn: “Em muốn thử một chút không?”
Trắc Vịnh Thiển có ngốc thế nào cũng nhìn ra ý tứ của anh, đã mấy tháng rồi cả hai không gần gũi với nhau.
Anh khẽ hôn lên môi cô rồi nói tiếp: “Chịu thôi, một lần làm ác quỷ liền không muốn làm thiên thần nữa”
Không để cô nói thêm, Nghiêm Minh Hữu liền cúi xuống hôn sâu vào môi của cô. Đôi tay của anh bắt đầu không yên phận mà lướt khắp cơ thể mềm mại của Trắc Vịnh Thiển.
Trắc Vịnh Thiển cũng nhanh chóng đáp trả lại nụ hôn của anh, tay cô quàng lên cổ của anh như đang cổ vũ anh.
Đột nhiên cô khẽ đẩy anh ra: “Khoan đã”
Nghiêm Minh Hữu với bộ dạng cấm dục đã lâu nhìn cô, đôi mắt anh đen tối đầy sắc dục.
Anh khàn khàn giọng: “Hửm?”
Trắc Vịnh Thiển khẽ vuốt nhẹ vành tai của anh, cô khẽ nói: “Em muốn vào phòng tắm”
Nghiêm Minh Hữu không nói gì liền bế cô lên rồi tiếp tục hôn cô
“Cưng à, nếu em muốn thì anh chiều em”
Đêm đó, tại căn biệt thự ở ngoại thành, trong căn phòng xa hoa, đôi nam nữ đã có một đêm rong ruổi cùng nhau.
Họ như mang cả hai tâm hồn hoà lại thành một. Người đàn ông mạnh mẽ nhưng lại rất ôn nhu săn sóc nữ nhân của mình, anh xem cô là báu vật trần gian. Còn người phụ nữ, trải qua sự chăm sóc nhiệt tình của nam nhân đã khiến cô trở nên mềm mại cứ như bị mê hoặc.
Nghiêm Minh Hữu khẽ nói với Trắc Vịnh Thiển: “Thiển Thiển, anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc, đây là lời hứa của anh”
Trắc Vịnh Thiển không biết tại sao lại xúc động, cô tựa vào lòng của anh rồi khẽ nói:
“Được, Nghiêm Minh Hữu, những lời này của anh, em đều ghi nhớ tất cả”
Có lẽ khi con người thiếu đi thứ gì thì họ sẽ mưu cầu thứ đó.
Hạnh phúc, Trắc Vịnh Thiển muốn có một cuộc sống hạnh phúc
Khi nào cô được hạnh phúc
Tương lai?
Hoặc cũng có thể là ngay thời điểm này
Có anh ở bên cạnh, Trắc Vịnh Thiển rất hạnh phúc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT