Rốt cuộc cũng vì Nghiêm Minh Hữu mà Trắc Vịnh Thiển bị kiếm chuyện hết lần này đến lần khác.
Cô thích Nghiêm Minh Hữu khi nào? Còn lâu cô mới thích anh.
Trắc Vịnh Thiển đi ra ngoài đã nhìn thấy Nghiêm Minh Hữu từ xa đi về phía cô. Vịnh Thiển không muốn nhìn thấy anh nên đã quay người bước đi. Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Nghiêm Minh Hữu là cô muốn đánh anh một trận. Người này đến người khác đều tìm cô chỉ vì một lí do liên quan đến anh.
Nghiêm Minh Hữu đang bước đến gần Trắc Vịnh Thiển liền nhìn thấy cô bỏ đi nên anh đã vội vàng kéo tay cô lại
“Em làm sao vậy?” Không phải mấy ngày nay vẫn tốt đẹp sao, dù cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái của anh nhưng thời gian này cả hai rất vui vẻ, Vịnh Thiển cũng không còn xa cách hay bài xích Nghiêm Minh Hữu như lúc đầu. Nhưng sao hôm nay chưa nói được câu nào đã muốn tránh né anh.
Trắc Vịnh Thiển thấy khó chịu trong người, cảm giác cứ như có một cây kim cứ châm chích vào tim của cô, cảm giác này thật khó chịu.
Cô lạnh nhạt nói: “Không có gì”
Nghiêm Minh Hữu nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, anh khẽ đưa tay sờ nhẹ lên đôi má ửng hồng vì rượu của cô: “Say rồi à?”
Trắc Vịnh Thiển nhíu mày rồi hất tay anh ra, cô liếc anh, sau đó lãnh đạm nói:
“Không phải, tôi chỉ là vừa bị vợ hụt của anh cắn một cái thôi”
“Vợ hụt? Là ai?” Nghiêm Minh Hữu nhíu mày, anh đang không hiểu Vịnh Thiển đang nói gì.
Vịnh Thiển cũng tốt bụng nhắc: “Là Văn Tô Vịnh, giả vờ không biết gì chứ”
Rồi Vịnh Thiển đi thẳng ra ngoài.
Nghiêm Minh Hữu thấy cô rời đi lên nhanh chóng chạy theo.
Văn Tô Vịnh, anh biết cô ta nhưng mà anh với cô tay đâu có quan hệ gì.
Nhưng mà, thái độ của Vịnh Thiển làm anh vui vẻ trong lòng. Trắc Vịnh Thiển của anh đang ghen sao?
Nghiêm Minh Hữu một lần nữa kéo cô trở lại: “Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi”
“Không cần làm phiền anh Nghiêm đâu” Cô nhìn thẳng về phía trước, từ đầu đến cưới nhất quyết không nhìn anh.
Nghiêm Minh Hữu nhìn bộ dạng dỗi hờn này của cô trông rất đáng yêu, anh dỗ ngọt
“Tôi với cô ta không có gì với nhau hết, càng không phải vợ hụt gì đó, em nhìn tôi một cái nhé, Thiển Thiển à”
Cô thấy Nghiêm Minh Hữu trông buồn cười, tự nhiên lại dỗ ngọt cô
“Anh định làm gì? Tôi đi với Đồng Đồng”
“Anh cho trợ của em tan làm sớm rồi, em muốn đi đâu, anh đưa em đi”
“Anh…” Vịnh Thiển nghẹn lời, sao lại có người thoải mái tự tung tự tác như Nghiêm Minh Hữu được chứ?
Vịnh Thiển nhìn anh, cô cười nói: “Tôi muốn đi uống rượu”
“Được” Sau đó Nghiêm Minh Hữu liền đưa Vịnh Thiển đến Harem của Niên Thiếu Viễn.
Tại phòng VIP của Harem
“Dô” Trắc Vịnh Thiển cụng ly với Nghiêm Minh Hữu rồi sau đó cô uống cạn một ly.
Lúc này đây, Trắc Vịnh Thiển đã gần như không còn tỉnh táo. Cô nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh rồi chỉ vào anh
“Nghiêm Minh Hữu…tất cả là tại anh hết…là tại anh”
Nghiêm Minh Hữu thấy cô ngà ngà say, cứ ngả người ra sau, anh vội giữ cô lại.
Anh cầm đôi tay xinh đẹp của cô khẽ hôn lên những ngón tay: “Tôi nghe”
Trắc Vịnh Thiển nghiêng đầu nhìn anh, giọng đầy ấm ức: “Là tại anh mà tôi mới gặp đám tình nhân của anh…hết Phùng Lam Nhi rồi tới Văn Tô Vịnh…ai cũng đến làm phiền tôi”
Rồi cô đánh vào vai Nghiêm Minh Hữu một cái: “Tôi ghét anh…tôi cũng ghét họ…họ làm phiền tôi…họ nói tôi bám lấy anh, ham trèo cao nhưng tôi đâu có…là anh đưa thang cho tôi trèo mà…sao anh lại làm vậy với tôi…hả Nghiêm Minh Hữu?”
Nghiêm Minh Hữu khẽ ôm lấy cơ thể đang say của Vịnh Thiển, anh khàn giọng: “Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi hết, Thiển Thiển à, chúng ta về nhà nhé, em say rồi”
“Không muốn” Vịnh Thiển lúc này giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Dựa vào đâu bọn họ nói cô đã ngủ với Nghiêm Minh Hữu, dựa vào đâu họ nói cô trèo cao.
Trắc Vịnh Thiển cảm thấy uất ức. Cô nhìn Nghiêm Minh Hữu rồi đẩy anh ra
“Anh đi đi…tôi không muốn thấy anh đâu”
Là người đàn ông này là nguyên nhân của mọi chuyện không vui đến với cô.
Nghiêm Minh Hữu không buông cô ra mà còn ôm chặt hơn, anh dịu dàng nói với cô:
“Thiển Thiển, anh chưa từng có quan hệ gì với Văn Tô Vịnh, anh chỉ cần Thiển Thiển thôi”
“Anh nói xạo” Cô bật khóc, cô không biết sao lại khóc, chỉ là đột nhiên Vịnh Thiển muốn khóc bởi vì chưa ai nói cần cô cả. Từ lúc 6 tuổi đến giờ, Trắc Vịnh Thiển luôn một mình và cô đơn.
Nghiêm Minh Hữu vuốt dọc lưng cô: “Không, anh không nói xạo, hiện tại và tương lai, anh chỉ có Thiển Thiển”
Sau đó, anh không nghe cô nói gì mà cứ khóc trong lòng anh.
Anh nói vào tai cô: “Chúng ta về nhà nhé”
Không đợi cô đồng ý, Nghiêm Minh Hữu đã bế Vịnh Thiển ra xe bằng đường dành cho khách ở tầng 15 của Harem.
Nghiêm Minh Hữu không đưa Trắc Vịnh Thiển về căn hộ của cô mà anh đưa cô đến căn biệt thự của anh ở ngoại ô thành phố S.
“Cẩn thận” Đáng lẽ anh định bế cô vào nhưng vừa tới là Vịnh Thiển đã tự xuống xe rồi lảo đảo đi vào.
Cô hét lên: “Tôi muốn uống rượu…Nghiêm Minh Hữu anh có rượu không?”
Nghiêm Minh Hữu cố gắng thuyết phục cô: “Em say rồi, nghỉ ngơi thôi, lần sau chúng ta sẽ uống rượu”
Nhưng Vịnh Thiển như không nghe thấy, cô lắc đầu: “Tôi muốn uống nữa mà”
Rồi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, người đàn ông luôn ôm lấy eo cô khẽ vuốt ve. Anh nhìn đôi mắt ngấn nước vì mới khóc, cộng thêm đôi má ửng đỏ vì say và đôi môi mọng nước làm cô thêm quyến rũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT