"Để tôi đưa em về nhà".

Nghiêm Minh Hữu đưa tay muốn đỡ lấy cô nhưng chưa kịp thì Trắc Vịnh Thiển đã tự mình đứng dậy.

Cô lấy chiếc áo măng tô được người đàn ông khoác lên trả lại cho anh. Rồi không nói lời nào mà đi về phía thang máy.

Nhưng đi được vài bước, Trắc Vịnh Thiển cả người như mềm đi, cô đột nhiên say sẩm mặt mày rồi cả người như muốn ngã nhào xuống đất. Nếu không có Nghiêm Minh Hữu nhanh tay đỡ lấy cơ thể của cô thì chắc chắn cả người cô sẽ té thẳng xuống sàn.

Nghiêm Minh Hữu ôm lấy cơ thể của cô, giọng nói có chút lo lắng mà có lẽ ngay cả anh cũng không nhận ra:

"Có chịu cái gì chứ, để tôi đưa em về".

Trắc Vịnh Thiển không trả lời anh, cô đứng thẳng người dậy rồi cố gắng bám trụ đi vào thang máy. Nghiêm Minh Hữu thấy cô như vậy chỉ còn cách cầm lấy áo khoác rồi lặng lẽ đi phía sau cô.

Trắc Vịnh Thiển không biết bản thân đã xuống đến tầng một của khách sạn như thế nào. Cô cứ như chìm vào một thế giới của riêng cô mà mặc kệ hết nhưng thứ xung quanh. Đôi mắt nhìn về phía đường đi có chút mờ mịt, đầu óc choáng váng, cơ thể của cô mềm nhũng đi nhưng cô vẫn cứ bám trụ lấy để cơ thể không ngã xuống.

Ở phía sau, Nghiêm Minh Hữu xuống tầng một cùng cô, anh nhìn thấy Hạo Tần đang đi về phía của anh.

Nhanh chóng anh đưa chìa khoá xe rồi nói với cậu: "Cậu lái xe của tôi chạy theo phía sau".

Vừa dứt lời thì cơ thể của người phụ nữ trước mặt liền lảo đảo rồi ngã xuống rồi bất tỉnh. Anh nhanh chóng chạy đến ôm lấy cả cơ thể của Trắc Vịnh Thiển, cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng của anh.

"Thiển Thiển, Thiển Thiển"

Nhìn cô gái đã bất tỉnh trong lòng, Nghiêm Minh Hữu nhanh chóng bê cô lên rồi kêu Hạo Tần lái xe đưa cô đến bệnh viện gần nhất.

Bệnh viện tư nhân

Trong phòng bệnh, Nghiêm Minh Hữu ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn cô gái đang say giấc trên đó. Gương mặt của Trắc Vịnh Thiển đã vơi bớt lớp trang điểm để lộ ra gương mặt thoát tục, thanh thuần.

Anh cứ ngẩng ngơ nhìn về cô, dáng vẻ cô khi ngủ thật là làm cho người ta muốn yêu thương. Đôi hàng mi khẽ run lên, hàng chân mày khẽ nhíu lại. Gương mặt trắng bệch cùng chiếc mũi cao thanh tú và đôi môi xinh đẹp nhưng bị khô hốc kia không hiểu sao lại có thể làm Nghiêm Minh Hữu phải nhìn mê mẩn vào.

Trên sân thượng của một toà nhà cao tầng, một người đàn ông trung niên đang đứng ở ngay mép lan can nhìn về sự xa hoa của thành phố S khi về đêm. Đôi mắt ông ta tràn đầy sự tuyệt vọng và thất bại.

Ở dưới này, có một cô bé khoảng chừng sáu tuổi cứ đang khóc lớn, gọi to:

"Ba ơi...huhu"

Làm người ta phải đau xé lòng.

Người đàn ông kia quay lại nhìn đứa bé kia rồi tuyệt vọng nói:

"Ba xin lỗi...hãy tha thứ cho ba"

Rồi ông cứ như thế mà gieo mình thẳng xuống thành phố hoa lệ đang tràn ngập ánh sáng về đêm kia.

Cô bé cứ khóc lớn rồi la hét gọi ba một cách thất thanh.

"Ba ơi đừng mà, ba ơi....huhu..."

"Đừng"

"Đừng mà"

Trắc Vịnh Thiển giật mình mở mắt, cả người cô túa ra mồ hôi. Hơi thở gấp gáp của cô đang cô gắng dịu lại.

Nghiêm Minh Hữu dường như cảm thấy vừa rồi cô đã gặp phải ác mộng.

"Em tỉnh rồi, có thấy trong người không khoẻ chỗ nào không?"

Anh nhìn dáng vẻ vừa mới tỉnh dậy của Trắc Vịnh Thiển có chút đáng yêu. Cô cứ như một đứa trẻ nằm ngẩng ngơ vậy.

Trắc Vịnh Thiển nhìn rõ liền nhận ra người ở cạnh mình là Nghiêm Minh Hữu. Cô liếc nhìn lên đồng hồ treo tường, giờ này đã là hai giờ sáng.

Nhìn thấy người phụ nữ trên giường định ngồi dậy, Nghiêm Minh Hữu vội vàng vịn lấy vai của cô, khẽ nói:

"Em vừa được truyền nước, tốt nhất em nên nằm nghỉ một lát nữa"

"Tôi bị gì thế?" Trắc Vịnh Thiển nhìn anh.

Nghiêm Minh Hữu cũng không che giấu: "Em bị ngất, bác sĩ nói em bị suy nhược cơ thể nên mới như vậy".

Lúc này, cô nhìn tới lui không thấy ví tiền và điện thoại liền đoán là đã để quên ở chỗ sự kiện, đành để sáng sớm sẽ đến lấy vậy.

Rồi Vịnh Thiển bước xuống giường, anh thấy vậy liền đi lại đỡ lấy:

"Em định đi đâu?"

Trắc Vịnh Thiển không trả lời anh, cô cứ như vậy rồi đi ra ngoài. Thấy vậy, anh cũng chỉ có thể đi theo phía sau cô.

Hạo Tần bên ngoài đang đứng đợi, nhìn thấy cả hai người đi ra rồi cậu nghe Nghiêm Minh Hữu nói:

"Cậu đi làm thủ tục xuất viện rồi lái xe chạy theo phía sau"

Sau đó Hạo Tần nhìn Nghiêm Minh Hữu đuổi theo cô gái tên Vịnh Thiển kia.

Thật sự là cậu có chút bất ngờ vì cậu chưa từng nhìn thấy sếp của cậu lo lắng như vậy cho bất kì một cô gái nào.

Rồi Hạo Tần giật mình sau đó chạy đi làm thủ tục xuất viện.

Trắc Vịnh Thiển cùng anh đi ra ngoài, ngoài trời lúc này đã xuống còn hai ba độ gì đấy. Nhưng Vịnh Thiển như không cảm thấy lạnh mà cô cứ như vậy đi thẳng trên vỉa hè rộng lớn.

Nghiêm Minh Hữu đi phía sau lưng cô, anh vội khoác áo măng tô lên người Trắc Vịnh Thiển:

"Em không thấy lạnh sao? Để nguyên tấm lưng lộ ra như vậy kiểu gì về cũng sẽ bị cảm"

Thật may mắn, lần này cô không từ chối. Vịnh Thiển cũng không nói chuyện với anh mà cứ như thế đi thẳng về trạm xe bus ở phía trước.

Có lẽ vì đôi giày cao gót làm chân cô khó chịu nên Trắc Vịnh Thiển khi ngồi ở trạm đã tháo đôi giày khỏi chân rồi mặc kệ nó nền trơ trọi trên mặt đất.

Nghiêm Minh Hữu giúp cô nhặt lại đôi giày, vừa quay lại đã thấy cô đi lên xe bus. Thấy thế anh cũng vội đuổi theo.

"Vị tiên sinh này, anh chưa mua vé". Tài xế xe bus lên tiếng nhắc nhở anh.

Nghiêm Minh Hữu trước giờ ít đi xe bus nên anh đã rút lấy tờ tiền mệnh giá cao nhất đưa cho tài xế

"Đừng để ý đến hai chúng tôi"

Tài xế bất ngờ cầm tiền rồi quay sang nhìn người đàn ông và cô gái mới vừa lên. Nhìn vẻ mặt không để ý đến chàng trai của cô gái và vẻ vội vàng lo lắng của chàng trai, ông liền khẽ nói nhỏ:

"Đúng là người giàu yêu nhau cũng khác biệt"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play