Yến Thời Miên khi còn học trung học không tính là chăm chỉ, mới đầu tháng ba thành tích của cậu đã tụt xuống top 200, trong khi trường bọn họ chỉ có tổng cộng 300 học sinh.

Nói thật người nhà học Yến cũng không sốt ruột lắm, trước đây Yến Thời Miên từng bị bắt cóc một lần, sau khi cứu cậu về cả nhà bọn họ đều đặc biệt cưng chiều cậu.

Trong nhà có tiền, bên trên còn có một người anh sẵn lòng chiều cậu, cho nên bọn họ không mong cậu trở thành một người gặt hái nhiều thành công, chỉ cần đời này bình an lớn lên là được.

Thế là từ khi khai giảng lớp 9 gia đình đã bắt đầu tìm một ngôi trường trung học ở nước ngoài cho cậu, định để cậu ra nước ngoài du học.

Bản thân Yến Thời Miên cũng không có ý kiến gì, chỉ là trong lòng có hơi không tình nguyện rời xa đám bạn thân, nhưng cuối cùng cậu vẫn nghe theo sự sắp xếp của gia đình chuẩn bị ra nước ngoài.

Trong chuyện này người bất thường nhất chính là Thịnh Tùy, lúc đó hắn đang học lớp 11, nhiệm vụ học tập rất nặng.

Có một ngày đang ăn cơm Yến Quy Nam vô tình nói tới chuyện này, trên gương mặt lạnh băng của hắn như bỗng nứt ra, bàn tay cầm canh nghiêng đổ sang 1 bên.

“Cậu nói cái gì?” Lúc đó Thịnh Tùy không thể tin được hỏi.

Yến Quy Nam không biết phản ứng này của hắn là ý gì: “Miên Miên phải ra nước ngoài du học, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ em ấy cũng sẽ học đại học ở nước ngoài luôn.”

Thịnh Tùy đập đôi đũa xuống bàn, Yến Quy Nam cảm thấy tính tính của hắn trước giờ vốn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy hắn nổi giận ở ngoài như thế.

“Sao vậy?” Anh hỏi, cầm khay cơm nghiêng sang bên cạnh.

Thịnh Tùy nhìn anh chằm chằm, như thể giây tiếp theo sẽ úp cái khay lên đầu anh.

“Tại sao không thương lượng với tôi?” Thịnh Tùy ngồi hồi lâu vẫn không nhúc nhích, Yến Quy Nam nghe thấy tiếng răng rắc, anh tìm hồi lâu mới phát hiện âm thanh phát ra từ ngón tay của Thịnh Tùy.

Hắn siết tay thành nắm đấm, bởi vì quá dùng sức nên run lên.

Yến Quy Nam nghĩ, em trai tôi đi du học thì mắc gì phải thương lượng với cậu?

Nhưng anh không dám nói ra, có đôi khi dục vọng chiếm hữu của Thịnh Tùy đối với Yến Thời Miên gần như là cố chấp, anh sợ nếu nói nữa thì giây tiếp theo cái khay sẽ bay lên đầu mình.

Anh chậc lưỡi, cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Thịnh Tùy trực tiếp bưng khay cơm đi, buổi chiều cũng không có đi học.

Kết quả buổi tối về nhà, Yến Quy Nam nhìn thấy Thịnh Tùy đang ngồi thẳng tắp trong phòng khách nhà mình.

Cửa lớn biệt thự mở ra, sau lưng Yến Quy Nam là một mảnh tối đen, từ đêm tối nhìn ra, có đèn đường có đường lớn, còn có con đường đối diện biệt thự của Thịnh Tùy, chỉ là không có Yến Thời Miên.

“Khi nào Miên Miên về?” Thịnh Tùy hỏi.

Yến Quy Nam lắc đầu, gần đây Yến Thời Miên đi sớm về muộn, nói là phải tạm biệt anh em, dù sao cũng có tài xế đưa đón nên gia đình cũng không quá để ý.

Trong biệt thự cực kỳ im lặng, Yến Quy Nam lấy cớ bản thân còn bài tập để về phòng, Thịnh Tùy vẫn không nhúc nhích ngồi im chỗ đó.

Yến Quy Nam nhận ra không đúng, nhanh chóng bảo Yến Thời Miên quay về.

Lúc Yến Thời Miên trở về thì đã hơn mười giờ, sắc mặt Thịnh Tùy kém đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Cố tình Yến Thời Miên lại không phát hiện được, về đến nhà liền vào thẳng phòng ngủ, qua loa chào hỏi Thịnh Tùy một tiếng: “Chào buổi tối nha anh Thịnh Tùy, hôm nay mệt quá, em rửa mặt đi ngủ nha.”

Yến Quy Nam nhìn thoáng xuống dưới lầu, Thịnh Tùy bắt chéo chân ngồi trên sô pha, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên sô pha bằng da, khóe miệng kéo lên một nụ cười khó coi.

Anh cảm thấy Thịnh Tùy nhìn như vậy có hơi đáng sợ nên xoay người trở về phòng.

Yến Thời Miên tắm xong đi ra, áo tắm mặc qua loa trên người.

Gần đây cậu đang bắt đầu phát dục, chiều cao tăng rất nhanh, người nhà đổi áo tắm mới cho cậu, nhưng cậu cứ cảm thấy mặc cái cũ thoải mái hơn nên nói gì cũng chỉ muốn mặc cái cũ.

Vì vậy áo tắm ngắn đi rất nhiều, đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, những ngón chân trắng trẻo mịn màng đáng yêu dẫm lên chiếc thảm màu trắng trên mặt đất, đầu ngón chân hồng phấn nổi bật càng thêm đáng yêu.

“Sao không mang dép vào?”

Một âm thanh từ người khác vang lên, Yến Thời Miên dừng việc trả lời tin nhắn lại, lúc này mới chú ý tới Thịnh Tùy ngồi trong phòng của cậu, đang lật xem tài liệu học tập cậu để trên bàn, còn có bài thi rớt lần này của cậu.

Yến Thời Miên: “……”

Bài thi rớt của cậu sao lại có thể để học sinh giỏi như Thịnh Tùy thấy được!

“Anh ơi, ngày mai anh không đi học sao?” Yến Thời Miên nhanh chóng nói sang chuyện khác, đi qua muốn cất bài thi đi, “Khuya rồi ạ, em muốn đi ngủ.”

Bài thi bị xé xuống một góc, Thịnh Tùy nắm chặt không buông, hắn ngồi trên chiếc ghế bình thường Yến Thời Miên hay ngồi, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Rõ ràng hắn đang ngồi nhưng khí thế lại rất lớn.

“Miên Miên, em không được ngủ, người thi rớt không có tư cách ngủ.”

Mới đầu Yến Thời Miên còn không hiểu mấy lời này có ý gì, tận khi đến rạng sáng, mệt rã rời đến mức không thể mở mắt dậy, gục đầu xuống lòng bàn tay lạnh lẽo của Thịnh Tùy, bị lạnh tới tỉnh dậy.

“Tiếp tục học!” Ngón tay Thịnh Tùy siết chặt lại, nắm cằm cậu khiến cậu tiếp tục phải nhìn vào những bước làm bài viết bằng mực đen trên giấy trắng.

“Anh trai ơi, em thật sự mệt lắm.” Yến Thời Miên cảm thấy nếu không nói vài lời dễ nghe, Thịnh Tùy có thể thật sự sẽ không bỏ qua cho cậu, “Hôm nay học trước nhiêu đây thôi được không, ngày mai lại học tiếp nha.”

Thịnh Tùy rõ ràng muốn lấy mạng cậu!

“Rầm!”

Bút bi bị đập mạnh xuống bàn, Yến Thời Miên bị dọa nhảy dựng lên, bàn chân như bôi dầu chuẩn bị chạy, Thịnh Tùy lại đè cậu xuống: “Anh đã nói nếu hôm nay không học hết những nội dung đã định thì sẽ không được ngủ.”

Yến Thời Miên thấy làm nũng vô dụng thì liền đổi sang vẻ mặt tủi thân đáng thương. Hai hàng nước mắt nhanh chóng rơi xuống, bắt đầu khóc lóc.

“Em không muốn học nữa! Đến cả Yến Quy Nam còn không quản em, anh dựa vào cái gì mà quản em chứ? Anh nghĩ mình là ai?” Cậu còn tranh thủ lau nước mắt, lòng bàn tay ướt sũng chùi lên đồng phục của Thịnh Tùy.

Cậu động đậy mạnh đến mức suýt ngã khỏi ghế, Thịnh Tùy kịp thời đưa tay vòng qua eo ôm cậu lại, nhưng kết quả lại chịu phải một cái tát mạnh.

Cảm giác nóng ẩm truyền đến trên mặt.

Dù vậy Thịnh Tùy vẫn thấy không nỡ, thậm chí khi nhìn thấy vết thâm quầng dưới mắt của Yến Thời Miên hắn còn định tha cho cậu.

“Cùng lắm chúng ta cũng chỉ là hàng xóm, có phải anh quản hơi nhiều rồi không? Em có học hay không thì cũng là chuyện của em?”

Yến Thời Miên gỡ từng ngón tay của Thịnh Tùy ra khỏi eo mình, xoay người muốn đi: “Dù sao em cũng muốn đi ngủ rồi, anh nhanh trở về nhà của mình đi!”

Lúc nói chuyện cậu vẫn còn nức nở, cơ thể run rẩy ngã xuống giường.

Thịnh Tùy bị câu nói chúng ta cùng lắm chỉ làm hàng xóm làm cho đơ người bất lực, một lúc lâu sau mới tức giận kéo Yến Thời Miên đang nằm trên giường dậy, lại ấn chặt cậu xuống ghế, nhét bút vào tay cậu.

“Yến Thời Miên, có phải anh chiều em quá rồi không?” Thịnh Tùy hỏi, hắn gằn từng chữ, “Bây giờ em phải học, không muốn cũng phải học, em phải đỗ vào trường Trung học thực nghiệm cho anh.”

Hắn nói rất kiên quyết, như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Trung học thực nghiệm là trường mà hắn và Yến Quy Nam đang theo học, đứng đầu danh sách trường trung học tại thành phố C.

Ý tứ ép buộc không cho phép ý kiến của hắn khiến Yến Thời Miên ngẩn ra, cậu ngước lên nhìn hắn.

Đó là một ánh mắt mà Yến Thời Miên không thể diễn tả bằng từ ngữ, dường như có chút thương tiếc, nhưng nếu nhìn kỹ hơn, thứ thương tiếc đó còn kèm theo sự lo sợ, sau đó là điên cuồng cố chấp.

Yến Thời Miên không dám nói tiếp nữa, sau khi đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Thịnh Tùy, cậu vừa hoảng sợ vừa lúng túng cúi đầu.

Cậu không dám chạy, chỉ có thể bối rối cầm bút vùi đầu vào bài, nước mắt làm nhòe mắt cậu, cậu vừa khóc vừa làm phép tính trên nháp.

Tối hôm đó gần ba giờ Yến Thời Miên mới đi ngủ, cuối cùng Thịnh Tùy cũng không về nhà mà ngủ lại ở đây.

Ngày hôm sau hắn cũng không nôn nóng gọi cậu dậy, để cậu ngủ một mạch đến khi tự tỉnh, buổi sáng cũng không đi học, đợi đến khi cậu ngủ dậy thì tiếp tục giảng đề.

Liên tiếp mấy ngày sau, buổi tối Yến Thời Miên không dám ở ngoài chơi nữa, chuyện đầu tiên khi về đến nhà chính là học tập, Thịnh Tùy giảng gì cậu cũng sẽ hiểu được ngay.

Sau lần thi tháng thứ 2, Thịnh Tùy đặt ra một kế hoạch học tập nghiêm khắc hơn cho Yến Thời Miên, Yến Thời Miên lại bắt đầu có chút ăn không tiêu, thời gian ở cùng đám bạn dần đà càng nhiều lên.

Đám bạn của cậu trong nhà ai cũng có chút tiền, học không giỏi thì cũng có người nhà dọn sẵn đường lui.

Bọn họ muốn hẹn gặp Yến Thời Miên ở nước ngoài, mấy lời này vốn chỉ lén lút nói, không biết sao lại lọt vào tay Thịnh Tùy.

Hắn dùng chút thủ đoạn dạy dỗ đám bạn kia một chút, từ đó về sau không còn ai dám giật dây cho Yến Thời Miên ra nước ngoài du học, cũng không có người nào chủ động hẹn Yến Thời Miên ra ngoài chơi.

Yến Thời Miên rảnh rỗi nên cảm thấy học tập mới là chuyện thú vị nhất, vì thế mấy tháng cuối cùng toàn tâm toàn ý học tập, nhờ vậy sau khi thi cấp 3 đậu vào được Trung học thực nghiệm.

Yến Quy Nam cũng biết để em trai đi nước ngoài là không tốt, nhìn em trai trưởng thành bên cạnh mới tốt, vì thế càng cảm kích và sùng bái Thịnh Tùy.

Lúc Yến Thời Miên nhận được thông báo trúng tuyển, cuối cùng Thịnh Tùy cũng thở phào một hơi.

Khoảng thời gian cuối hắn cũng nhìn thấy được sự cố gắng của Yến Thời Miên, cậu đã bỏ rất nhiều bài, muốn bổ sung lại trong một sớm một chiều không phải là dễ.

Nhìn thấy vết thâm quầng ngày càng nặng của Yến Thời Miên, thậm chí hắn còn muốn bảo Yến Thời Miên từ bỏ đi, hắn có thể cùng cậu ra nước ngoài du học.

Chỉ cần nhóc Yến Thời Miên này mạnh khỏe ở bên cạnh hắn.

May thay….. Bản thân Yến Thời Miên đã kiên trì.

Năm Thịnh Tùy học lớp 11 hắn đã đăng bài đăng đầu tiên trong vòng bạn bè, chính là tấm hình thư thông báo trúng tuyển của Yến Thời Miên, nhưng chỉ cài đặt mình hắn xem.

Chỉ cần được nhìn thấy nó là đủ rồi.

Yến Thời Miên chính thức bước vào năm đầu trung học, hình như cậu đã rút ra được kinh nghiệm từ năm lớp 9 rằng nếu lúc đầu không cố gắng thì sau này lấy lại gốc rất khó, vì thế bây giờ rất quan tâm đến việc học.

Thịnh Tùy cũng bước vào năm 3 trung học, lượng bài tập nhiều hơn trước rất nhiều.

Trong nhà sắp xếp cho hắn ra nước ngoài nhưng hắn không muốn, quyết định ở lại trong nước.

Người nhà liền đặt yêu cầu hắn phải đỗ vào đại học C nếu không thì phải ra nước ngoài, Thịnh Tùy không thể không cố gắng hơn nữa.

Cũng trách hắn nhất thời sơ sẩy, tưởng rằng Yến Thời Miên đã tự giác nghiêm túc học tập không cần mình giám sát nữa nên đã cho người khác nhân cơ hội chen vào.

Đợi đến khi hắn biết chuyện, Yến Thời Miên đã đi đến bước muốn tỏ tình với người ta.

Buổi chiều khi biết chuyện này, Yến Thời Miên hiếm khi chủ động đến lớp tìm hắn.

Buổi chiều ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, phía chân trời đỏ hồng, ánh tà dương tựa như máu.

Nhưng trong ấn tượng của Thịnh Tùy, trong những buổi chiều hoàng hôn hắn từng thấy không có bất kỳ hoàng hôn nào khiến hắn cảm thấy buồn như hoàng hôn chiều hôm đó.

Lúc ấy Yến Thời Miên đứng dưới hoàng hôn, trên gương mặt non nớt phủ một vẻ ngượng ngùng: “Thịnh Tùy, anh nói với Yến Quy Nam là sau này em sẽ không về nhà chung các anh nữa đâu.”

Thịnh Tùy hỏi: “Tại sao?”

Yến Thời Miên giấu tay phía sau lưng: “Em có chuyện của em mà! Anh đừng hỏi.”

Hiện tại Thịnh Tùy học lớp 12, buổi tối tự học phải ở lại lâu hơn một chút, Yến Thời Miên muốn về nhà cùng bọn họ thì sẽ phải ở phòng tự học làm bài tập để đợi bọn họ cùng về.

Hắn chỉ nghĩ Yến Thời Miên muốn về nhà trước để nghỉ ngơi nên không hỏi nhiều.

Hắn dặn dò vài câu bảo cậu phải chú ý rồi để Yến Thời Miên trở về.

Yến Quy Nam đi xuống chơi bóng, lúc ôm bóng về Thịnh Tùy nói với hắn chuyện này.

Yến Quy Nam cầm khăn tay lau mồ hôi một chút, cười rộ lên: “Tôi biết ngay mà!”

“Biết cái gì?” Bàn tay đang tính công thức của Thịnh Tùy khựng lại.

Yến Quy Nam thần bí nghiêng người sang: “Cậu có biết Yến Thời Miên yêu sớm không?”

Thịnh Tùy cau mày lại.

Yến Quy Nam lại lắc đầu: “Cũng không tính là yêu sớm, hình như nó càng đang theo đuổi người ta. Cái cậu tên Hạc Quân bằng tuổi với chúng ta cậu biết không? Dáng vẻ không tệ, trông rất có phong thái thư sinh dịu dàng đồ đó.”

Người trước mặt đã hoàn toàn thay đổi dáng ngồi, hắn ngồi nghiêm túc, gân xanh trên cánh tay nổi lên, Yến Quy Nam không chú ý thấy nên vẫn nói tiếp.

“Tớ thấy bọn họ đi dạo ở sân thể dục mấy lần rồi, bên ngoài đồn ghê lắm, cậu không biết à?”

Yến Quy Nam nhìn về phía hắn, cảm giác không đúng bắt đầu dâng lên.

Thịnh Tùy nhìn về phía Yến Quy Nam, hắn đẩy bàn học về phía trước rồi đứng phắt dậy, không nói tiếng nào nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Yến Quy Nam, như thể muốn dùng ánh mắt thiên đao vạn quả Yến Quy Nam vậy.

“Tớ, không, hề, biết!”

Giây tiếp theo Thịnh Tùy biến mất khỏi tầm mắt anh như một cơn gió, Yến Quy Nam cúi đầu, trên giấy nháp không biết từ lúc nào đã bị Thịnh Tùy đè xuống một vệt đen, lực rất lớn, trang giấy trực tiếp bị rách xuyên qua.

Yến Quy Nam lập tức ngó ra cửa sổ xem, chỉ kịp thấy một góc áo nhỏ của Thịnh Tùy ở cuối hành lang.

Đệt mẹ!

Yến Quy Nam như một con rối gỗ ngồi trở lại ghế.

Hình như hắn gặp rắc rối rồi.

₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎

Thịnh Tùy: ai muốn kiếm vợ tôi yêu sớm, ra đây tôi chém, không đùa đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play