Sáng thứ Hai chỉ có bốn tiết học, thời gian nghỉ trưa lại dài, tới ba giờ mới bắt đầu các lớp buổi chiều.
Buổi trưa hai người Thư Vân và Phạm Thi Thi ăn một nồi lẩu cay, sau khi ăn xong cổ họng bọn họ như bị dính dầu, giọng nói cũng dần trở nên khàn hàn.
Thi Thi là người Tứ Xuyên nên rất thích đồ ăn cay, Thư Vân lại không có gu ăn uống quá nồng, nhưng cô là người bạn duy nhất đến từ các tỉnh khác có thể cùng Thi Thi đi ăn lẩu cay với gương mặt không đổi sắc và trái tim vẫn còn đập bình thường.
Thư Vân sinh ra và lớn lên ở miền Nam, từ nhỏ đã quen ăn uống với khẩu vị thanh đạm, sở dĩ cô học ăn cay là bởi vì lúc học trung học cơ sở, mẹ cô, bà Diệp Chân quen được một người bạn trai đến từ Tứ Xuyên.
Người chú đó họ Lư, là giảng viên trường Đại học Dung Châu, tính tình hiền lành, lịch thiệp nhưng khẩu vị lại hoàn toàn tương phản với tính cách ôn hòa của ông ấy.
Chú Lữ đã góa vợ từ lâu và có một cậu con trai vừa trưởng thành. Trong thời gian kết giao với mẹ cô, ông ấy thường xuyên đến trông coi cửa hàng hoa giúp mẹ cô, còn dạy kèm Thư Vân làm bài tập về nhà và kể cho cô nghe một số câu chuyện học thuật sâu sắc và thú vị. Thư Vân rất thích chú Lư này, vậy nên cô không đành lòng khi nhìn thấy mỗi lần ông ấy về nhà mình ăn cơm chỉ ăn được mấy loại đồ ăn thanh đạm nên cô đã tự mình học cách ăn cay.
Sau đó, mức độ chịu cay của cô dần dần tăng cấp theo thời gian nhưng chú Lư lại đột nhiên biến mất.
Nguyên nhân ông ấy mất tích là một bí mật, nhưng Thư Vân vẫn hoàn toàn có thể đoán được.
Phạm Thi Thi đưa cho Thư Vân một viên kẹo bạc hà:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play