Tân Hà nhìn quanh, đánh giá bốn phía, nơi này quanh năm không có ánh sáng mặt trời, luôn trong tình trạng âm u ẩm ướt nên trên tường rêu phong cũng bám đầy… Gian tây là nơi bọn hắn đun nước nấu cơm, gian đông kê thêm bàn học, giường gỗ cũng tạm coi là phòng ngủ của Cố Vọng Thư, gian đông chất bó củi thành đống… quả thực xứng với cái tên “Sài phòng”(*). Nàng nhăn mày bước đến, không ngờ được rằng chăn đệm cũ nát kia là do rơm cỏ bện lại…
*Sài phòng: phòng củi
“Đại tiểu thư…” Hổ Tử cầm chiếc bát sứ sứt mẻ đi đến: “Người uống miếng nước cho nhuận giọng, nơi này ẩm mốc, lên chính đường ngồi tạm đi.”
“Không cần, ta không khát.” Tân Hà khoát tay, đi lên xem sắc mặt Cố Vọng Thư, chợt nhớ ra gì đó liền quay đầu sai sử: “Ngươi đi bưng một thau nước lạnh lên đây.”
Hổ Tử sửng sốt: “Nước lạnh?”
“Ừ, nhanh lên.” Nàng nhớ lại kiếp trước, khi nàng phát sốt, mẫu thân đã dấp khăn lạnh đắp lên trán nàng, khi ấy đầu đau như búa bổ nhưng đắp xong lại thấy dễ chịu đi nhiều.
“Đại tiểu thư, nước đến rồi.” Động tác của Hổ Tử nhanh nhẹn bê một chậu nước lạnh đến trước mặt Tân Hà.
Tân Hà nghĩ tuổi mình còn nhỏ nên cũng không lo lắng gì, nàng lấy khăn tay từ ống tay áo, dấp nước rồi vắt khô sau đó lau mặt cho Cố Vọng Thư, sau đó lại dấp nước một lần nước, lúc này mới đắp khăn lạnh lên trán hắn.
“Làm như vậy…sẽ có tác dụng sao?”
“Chắc là có.”
Có lẽ đang nóng như thiêu đốt tự nhiên cảm nhận được mát mẻ khiến Cố Vọng Thư thở hắt một tiếng, chậm rãi mở mắt.
“….Tứ thúc, người thấy đỡ hơn không?” Tân Hà đang đứng ngay trước giường thì thấy rõ động tác của hắn.
“…” Cố Vọng Thư nghi hoặc nhìn tiểu cô nương đang đứng cạnh mình, hắn há miệng thở dốc nhưng lại không có âm thanh nào, đôi môi khô rát nứt nẻ, trông vô cùng đáng thương….
Tân Hà gọi Hổ Tử, hai người hợp lực mới bón cho hắn được ít nước.
“Sao ngươi lại ở đây?” Giọng nói của hắn khàn đục khó nghe, nhưng ít nhất còn phát ra tiếng.
Hổ Tử mang một chiếc khăn sạch đến, dấp nước vài lần rồi đưa cho Tân Hà: “Đại tiểu thư đã ở đây một lúc, còn cho người đi mời đại phu đến.”
“Mời đại phu?” Thiếu niên nhắm chặt mắt, sao có thể, trên dưới Tần gia đều xem hắn như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nàng là đại tiểu thư tôn quý của Tân gia hẳn là biết rõ nguyên nhân vì sao… Hà cớ gì đột nhiên đến nơi này…
Tân Hà thấy sắc mặt hắn trầm xuống, cứ nghĩ hắn đang lo chuyện đại phu, nàng thay chiếc khăn trên trán hắn: “Tứ thúc, người đừng lo, đại phu y thuật cao minh, nhất định sẽ chữa khỏi cho người.”
Giọng nói của tiểu cô nương nhè nhẹ tựa như an ủi hắn. Hắn không nhịn được ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt nàng có sự quan tâm không hề che giấu khiến hắn giật mình ngoảnh đi. Hắn đã chịu qua vô vàn ánh mắt lạnh lùng cùng khinh miệt cho nên không biết phải đối mặt với ánh mắt ấm áp ấy như nào.
Hoàn cảnh ở Tân gia của mình như thế nào đương nhiên hắn hiểu rất rõ, nếu như không phải đứa nhỏ này xuất hiện đúng lúc, e rằng hôm nay hắn cũng bỏ mạng nơi “sài phòng” này rồi.
Đúng lúc này, Vân Linh hổn hển dẫn Lưu Tân đến, nàng bước vào hành lễ: “Tiểu thư, Lưu đại phu đến rồi.”
“Mau vào đi.”
“Tiểu thư khách khí…” Lưu Tân đánh giá một phen, sửng sốt: “Người đây là…”
“Lưu đại phu, Tứ thúc của ta bệnh nặng, phiền người đến xem bệnh giúp hắn.” Giọng điệu Tân Hà khẩn trương.
“…Vâng.” Lưu Tân đã làm ở Tân phủ hơn chục năm từ khi Tân lão thái gia còn tại thế, giao tình của hai người cũng không tồi, thường xuyên chơi cờ thưởng trà, cho nên hắn đương nhiên biết Cố Vọng Thư. Phải chứng kiến Cố Vọng Thư rơi xuống bước đường này, trong lòng hắn cũng không nỡ.
Thế nhưng, hắn cũng là phận ăn nhờ ở đậu ở Tân gia, còn nhờ cậy Tân gia để kiếm miếng cơm nên cũng chẳng có gan nào đứng lên nói hộ Cố Vọng Thư.
“Tiểu hài tử, đưa tay ra ta bắt mạch.”
Hổ Tự chuyển ụ gỗ đến để Lưu Tân có thể ngồi xuống.
Cố Vọng Thư vươn tay ra khỏi chăn mỏng.
Khoảng nửa khắc sau, Lưu Tân đứng lên, nói: “Hắn trúng gió độc, không có gì đáng ngại đâu, ta kê đơn thuốc, uống theo vài lần là khỏi.”
“Vậy có cần kiêng kị cái gì không?” Tân Hà bước lên hỏi.
“Kiêng chua cay, rượu,… đổ mồ hôi thì không được ra gió.” Hắn dừng lại rồi nói tiếp: “Chú ý dinh dưỡng một chút, cơ thể hắn quá gầy yếu.”
Vừa nghe lời này … Mặt Tân Hà đỏ lên, cũng không được tự nhiên. Nàng hiểu rõ là do Tân gia bạc đãi Cố Vọng Thư.
“Lưu đại phu yên tâm, ta nhớ kĩ rồi.”
“Đại tiểu thư không cần khách khí… Vậy ai đi theo ta lấy thuốc?”
“Ngươi đi đi.” Tân Hà nhìn sang Hổ Tử.
“Vâng thưa đại tiểu thư.”
“Lưu đại phu…” Tân Hà gọi Lưu Tân đang định xoay người rời đi.
“Đại tiểu thư còn gì phân phó?”
Nàng cắn môi dáng vẻ muốn nói lại thôi, trong đầu suy nghĩ vòng vo một hồi cuối cùng cũng nói ra: “Về chuyện của Tứ thúc, mong đại phu giữ chuyện…Còn về phía tổ mẫu cùng phụ thân … ta sẽ tự giải quyết.”
Nhìn sắc mặt của tiểu cô nương vô cùng nghiêm túc, Lưu Tân ngẩn người, xong cũng hiểu ra. Ở Tân phủ mấy năm, hắn cũng chẳng phải kẻ ăn không ngồi rồi, mấy chuyện quanh phủ hắn cũng nghe qua. Đương nhiên cũng biết nên giữ mồm giữ miệng.
Nếu hắn nhớ không nhầm, tiểu cô nương trước mặt mới sáu tuổi, vẫn là trẻ con mà có thể suy nghĩ chu toàn như vậy.
Không hổ là đích nữ được Tân gia dốc lòng nuôi dưỡng.
Cố Vọng Thư ở trên giường cũng nghe rõ mồn một, giọng nói non nớt mềm mại vẫn là của trẻ con, nhưng lời nói lại vô cùng thận trọng… khiến cho người khác cảm thấy mâu thuẫn kì quái. Hắn không biết nên nói gì, suy nghĩ một lúc cơn mệt mỏi lại kéo đến, hắn liền nhắm chặt mắt tịnh dưỡng.
Tân Hà nhìn Lưu Tân ra khỏi sân sau đó quay lại hỏi Vân Linh: “Không phải ta bảo ngươi sai người mang chút gạo mì đến đây sao? Vậy người đâu? Sao vẫn chưa mang đến?”
“Tiểu thư à, việc này ta không dám để nhiều người biết nên chỉ nói cho mình Vân Đoá, giờ này chắc cũng sắp đến rồi…”
Hai người vừa nói xong thì Vân Đoá cùng hai bà mụ dáng người thô kệch bước vào, Vân Đoá đi qua hành lễ rồi mới hỏi: “Những thứ này nên đặt ở đâu?”
Tân Hà nhìn qua thấy trên vai hai bà mụ đang khiêng túi căng đầy, hẳn là gạo mì rồi.
“Đặt ở gian tây đi.”
“Vâng.” Hai bà mụ đáp rồi đi đến gian tây.
“Tiểu thư, nước này lạnh người đừng đụng vào…” Vân Đoá nhìn thau nước trên nền, lời nói săn sóc, dường như đã quên chuyện xảy ra ban nãy.
Tân Hà “ừ” một tiếng, Tân Hà nhìn chằm chằm vào hai người rồi nói: “Có thể hôm nay các ngươi không hiểu vì sao ta lại làm vậy… nhưng sau này sẽ hiểu. Giữ kín mồm miệng là được. Việc còn lại ta sẽ tự xử lý.”
“Hai người các ngươi là đại nha hoàn của ta, chúng ta là một thể, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu…”
“Nô tỳ đã hiểu.” Vân Linh Vân Đoá nhìn nhau rồi cùng quỳ xuống dập đầu, những lời đại tiểu thư nói hôm nay cũng là hứa hẹn với các nàng, đối với các nàng mà nói chẳng còn gì tốt hơn. Sau này cũng không phải lo lắng lớn tuổi phải lấy một kẻ tạm bợ nào đấy để lo toan cuộc sống.
Dù thế nào, bọn họ cũng sẽ nhất mực trung thành với nàng, có tật xấu gì cũng từ từ sửa chữa. Tân Hà khoát tay áo bao hai người họ đứng dậy.
Nàng đến trước mặt Vân Đoá dặn dò: “Ngươi tìm bà mụ đáng tin sai đến chỗ quản gia lấy…” Nói đến đây nàng lập tức sửa miệng: “Chúng ta đến phòng bếp lấy ít trứng gà, dầu ăn hàng ngày, rau củ trái cây mỗi thứ cũng lấy một ít… Còn nữa, bảo phòng bếp nấu ít cháo thịt dinh dưỡng…” Trong lúc nói, nàng vô tình quay lại nhìn sắc mặt của Cố Vọng Thư rồi bỏ thêm một câu: “Lần này phải làm nhanh lên.”
Vân Đoá giật mình: “…Lấy nhiều đồ như thế, có phải tiểu thư định…” Mới nói được nửa câu nàng lập tức thay đổi: “Nô tỳ lắm miệng, việc tiểu thư giao phó, nô tỳ nhất định sẽ hoàn thành tốt.”
Nàng rất thông minh, trong lòng Tân Hà thầm tán thưởng Vân Đoá, người thức thời như vậy không phải dễ gặp, nàng nhất định phải giữ Vân Đoá bên người.
Cố Vọng Thư cũng chỉ mới chợp mắt, thân hình cao lớn đơn bạc bỗng run run… Từng câu từng chữ nàng vì hắn giao phó hắn đều nghe không lọt nửa chữ, trong khi hắn hoạn nạn bệnh tật như vậy mà nàng vẫn thành tâm đối đãi. Mặc cho nàng có mục đích gì với hắn, hắn cũng đều cảm thấy ngọt ngào…
Nhóm người Vân Đoá cùng hai bà mụ vừa rời đi thì Hổ Từ đã vác túi thuốc nặng quay về.
“Mau đi sắc thuốc đi…” Tân Hà lập tức giao phó.
“Vâng thưa tiểu thư.” Hắn nhanh chóng chạy sang gian tây sắc thuốc, có thuốc rồi bệnh của chủ tử nhất định sẽ khỏi. Vừa bước vào cửa, hắn đã nhìn thấy hai bao gạo, mì lớn được đặt ngay ngắn bên cạnh bếp, trên mặt, chóp mũi Hổ Tử chua xót, nước mắt chảy xuống. Từ sau khi Tân lão thái gia mất, đây là lần đầu tiên có người đối xử với bọn hắn như con người. Lúc trước, hắn phải gắng sức làm việc cho đầu bếp của Tân gia mới đổi được một chút cơm thừa canh cặn…
“Cảm ơn đại tiểu thư… sau này, Hổ Tử nhất định báo đáp ân tình của người.” Hắn đi đến trước mặt Tân Hà rồi quỳ xuống dập đầu.
“Đừng như vậy, mau đứng dậy đi sắc thuốc đi, Tứ thúc vẫn còn đang bệnh kia kìa.” Tân Hà không nỡ nhìn hắn như vậy liền sai Vân Linh kéo hắn đứng lên.
Khi Vân Đoá dẫn hai bà mụ bê đồ đến thì Hổ Tử cũng vừa sắc thuốc xong.
“Tứ thúc, người ngủ rồi sao? Mau dậy uống thuốc thôi.” Tân Hà nhận bát cháo cá từ tay bà mụ, nhỏ giọng nói với Cố Vọng Thư.
Thiếu niên mở mắt, cố ngồi dậy, thử vài lần nhưng cơ thể quá suy nhược. Hổ Tử thấy vậy thì tiến lên đỡ hắn ngồi dựa vào tường.
“….Hôm nay, đa tạ ngươi.”
“Tứ thúc, đừng khách khí, chúng ta là người một nhà.”
Người một nhà? Cố Vọng Thư cố hít một hơi, ngước mắt lên nhìn tiểu cô nương cư xử và nói chuyện như người trưởng thành. Nàng búi hai búi tóc nhỏ, gọn gàng ngăn nắp, gương mặt rất giống đại tẩu.
Ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, trong ánh mắt hiện liên một loại cảm giác nói không nên lời. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại rời ánh mắt đi nơi khác.
Tân Hà thấy sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, trong lòng tự nhiên có chút sợ hãi. Nàng nhớ lại kiếp trước, nàng nhìn thấy Cố Vọng Thư hoà mình trong đám đông, một thân hoa phục, quyền khuynh thiên hạ.
“Tứ thúc, người ăn thêm chút cháo rồi hẵng uống thuốc, như vậy mới mau khỏi được…” Giọng nàng hơi run rẩy.
Hắn không nói gì, trực tiếp đón chén cháo trong tay nàng, một hơi uống hết phân nửa. Nghỉ một chút rồi uống bát thuốc mà Hổ Tử bưng lên.
Hắn bị bệnh đã lâu, cơ thể không có tí sức nào. Bây giờ ngồi lâu như vậy, cảm thấy có chút khó thở.
Nàng ngồi thêm một lúc, thấy ở đây tạm thời không có việc gì, nàng đứng dậy cáo từ. Trước khi đi còn dặn Hổ Tử chăm sóc chủ tử cho tốt, đừng gây chuyện lung tung, nếu có việc gì thì đến Liên Uyển tìm nàng.
Hổ Tử cung kính tiễn nàng đến tận cửa, thấy đại tiểu thư đi xa mới quay trở về: “Đại tiểu thư giống như Bồ Tát vậy…”
“Đúng vậy, quả thực rất tốt.”
Hắn vốn chỉ lẩm bẩm một mình, không nghĩ rằng chủ tử lại tiếp lời mình, thậm chí còn đồng ý với hắn, hắn cũng vui vẻ nói: “Ta cũng thấy vậy.”
trướctiếp
Báo lỗi chương Bình luận