Sau khi bước vào tháng Chạp, thời thường xuyên có tuyết rơi, hai bên đường có rất nhiều tuyết tụ lại. Thiếu niên khoác trên mình áo choàng gấm sen xanh, gương mắt lộ ra dưới viền cổ áo bằng lông trắng muốt, như vậy lại càng toát ra vẻ tuấn tú, ôn nhuận như ngọc. Đôi mắt hắn phiếm hồng, ôm đứa bé trong lồ ng ngực, trông vô cùng đáng thương.
“Tứ thúc, người đi rồi…..Hà nhi không thể bảo vệ người được nữa rồi.”
Tiểu cô nương ghé vào cổ hắn, thì thầm: “Gần đây ta đến ‘Thanh Đình Cư’ tìm người rất nhiều lần…..nhưng đều không thấy người.” Trong giọng nói mơ hồ xen lẫn cả buồn tủi.
Cố Vọng Thư mím chặt môi mỏng, một câu cũng không thốt được thành lời. Gần đây hắn bộn bề công việc, nguyên nhân cái chết của phụ mẫu đã có chút manh mối, cũng gặp người Diệp gia. Mỗi lần về đến ‘Thanh Đình Cư’ đều đã muộn rồi…..Chúng nha hoàn cũng bẩm rằng Đại tiểu thư đã đến, mong ngóng người hồi lâu nhưng không thấy bèn trở về rồi.
Lần này chuyển từ Tân gia đến Diệp gia, hắn tự nhủ không để nàng biết, chính vì sợ nàng sẽ vừa khóc vừa nháo, chính mình mềm lòng khó chịu, không muốn đi nữa. Không ngờ rằng, Tiểu cô nương vẫn chạy đến đây, ấy vậy còn tặng hắn tiền bạc. Nàng còn tâm niệm, lúc nào cũng phải bảo vệ mình.
Tân Hà thấy hắn từ nãy đến giờ không nói gì không khỏi có chút xấu hổ. Nàng cẩn thận nhét hà bao vào trong tay áo của hắn, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lồ ng ngực hắn, nhưng ai mà biết được vừa động đậy một chút Tứ thúc lại càng ôm chặt.
“Tứ thúc……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT