Trong nửa năm này Lưu Uyển vẫn không ngừng tìm kiếm thu thập năng lượng, bên phía Tề Lạc cũng không ngừng tìm kiếm Hoàn Kiếm, anh đứng trên một toàn nhà từ trên cao nhìn xuống không rõ ý nghĩ.
Sâm Ngọc Lĩnh lúc này đột ngột lên tiếng:" Chủ nhân Ngọc Lĩnh vừa mới cảm nhận được Âm Tàn kia đang xuất hiện ở gần đây ".
Tề Lạc gật đầu vì ngay cả anh cũng cảm nhận được, chỉ là lần này hình như hơn khác. Trước rõ ràng cảm nhận được một lúc rồi lại biến mất nhưng giờ nó lại xuất hiện rất lâu, điều này khiến anh thấy rất kỳ lạ.
Anh quay sang nói với đồng đội của mình rồi nhanh chóng đến nơi có giấu vết của Âm Tàn kia, quả nhiên rất nhanh họ đã tìm được nơi Âm Tàn xuất hiện, một tiếng nổ bùng lớn từ nơi đó phát ra khiến nhóm người Tề Lạc phải lùi lại ngay lập tức.
Sấm sét trên trời cứ liên tục đánh xuống nơi đó, một con quái vật từ đó xông ra trong vụ nổ xuất hiện trước mắt nhóm người Tề Lạc, làm cho bọn họ giật cả mình nhanh chóng tiến vào tư thế phòng thủ.
Nhưng chưa kịp ra tay thì họ đã thấy hình ảnh của một người cưỡi trên quái thú đó trông cực kỳ quen thuộc, người đó không ai khác chính là Lưu Uyển lâu lắm rồi họ không gặp. Chả qua dáng vẻ của Lưu Uyển hiện giờ trông rất điên cuồng, cậu nở nụ cười một cách quỷ dị vẫn tiếp điều khiển con quái đang cưỡi trên lưng kia.
Mà con quái vật đang bị Lưu Uyển cưỡi lên kia lại chính là Hổ Phách, con quái vật xanh lè xanh lét được Lưu Uyển thường gọi.
Cứ thế động tác của nhóm người Tề Lạc lúc này khẽ khựng lại, mà Lưu Uyển có vẻ cũng nhìn thấy nhóm người Tề Lạc này, nhưng cậu lại không hề quan tâm tiếp tục điều khiển Hổ Phách chạy theo hướng khác.
Còn hệ thống trong đầu Lưu Uyển lại không ngừng khóc tham kêu gào Lưu Uyển dừng lại, nó không ngờ tên Lưu Uyển này lại bắt đầu trở nên điên cuồng như vậy, khoảng nửa năm trước Lưu Uyển sau khi có một số kĩ năng bắt đầu đi tìm năng lượng, mới đầu còn làm rất tốt nhưng dần dần Lưu Uyển hành động bắt đầu điên cuồng hơn.
Có thể nói cậu hành động đến mức gọi là bất chấp cả tính mạng, tuy rằng lần nào cậu cũng lấy được năng lượng giúp Âm Tàn đi nhưng mỗi lần cậu đi qua đâu, đều phá hỏng nơi đó đến mức không còn sự sống luôn rồi, khi hệ thống nhìn một đống quái thú hàng loại chết dưới kiếm Lưu Uyển, máu me đầy đất hệ thống run rẩy sợ hãi, còn tưởng là tên Lưu Uyển kia đã lấy lại được kí ức cơ.
Huhu đúng là khổ cho hệ thống nó quá mà, cái tên Lưu Uyển này căn bản chính là ác quỷ từ địa ngục ngoi lên chắc luôn, vì đầu óc cậu ta có bình thường éo đâu.
Cứ như thế này đợi đến khi mọi thứ quay trở lại quỹ đạo bao đầu thì thế giới này sớm muộn gì cũng bị Lưu Uyển bị phá hỏng mất, tuy rằng vẫn có khả năng hồi phục lại sự sống nhưng nó cũng phải mất rất nhiều thời gian đó có biết không hả.
Âm Tàn bên cạnh thấy thế cũng nhanh chóng đuổi theo sau Lưu Uyển, cứ thế lướt qua đám người Tề Lạc nhanh như chớt không thèm quan tâm, như thể coi bọn họ không tồn tại luôn vậy.
Đến khi bóng dáng Lưu Uyển biến mất khói bụi bên vụ nổ trước đó cũng đã biến mất. Trước mắt đám người liền xuất hiện toàn xác con quái vật rơi đầy đất, khiến đám người Tề Lạc nhìn vào không nhịn được rùng mình.
Đặc biệt là Tề Lạc anh nhìn thấy cảnh tượng này không hiểu sao trong lòng khó chịu cực kỳ, mà cảm giác khó này còn thêm một chút thống khổ, đau đớn khônh rõ nhói lên trong tim anh, ánh mắt Tề Lạc lạnh đi quay lại nhìn hướng Lưu Uyển rời đi trước đó, khuôn mặt không rõ cảm xúc tay thì nắm chặt thành nắm đấm.
Không phải anh tức giận Lưu Uyển chán ghét Lưu Uyển mà là cảm giác hơn đau lòng khó nói đối với Lưu Uyển.
Lúc này bầu không khí có chút kỳ quái đang lúc mọi người không biết nên nói gì, thì bị Hộ Hùng lên tiếng phá tan trước hắn há hốc nói:" Đây đây là Lưu Uyển giết ấy hả … ". giọng nói Hộ Hùng hơn run rẩy chỉ vào nơi quái vật bị giết chết.
Thật ra cũng phải thôi Hộ Hùng kinh ngạc như thế là bởi mấy quái vật này rất mạnh, thời gian hiện giờ là buổi sáng đi nhưng vẫn có quái vật xuất hiện là do chúng đã không còn e ngại về ánh sáng, tui nhiên số lượng cũng không phải quá nhiều chỉ hơn trăm con thôi à.
Nghe thì đơn giản đó nhưng phải biết quái vật có thể xuất hiện vào buổi sáng thì sức mạnh phải khủng bố tới cỡ nào, đến nỗi rất nhiều người hợp lực và họ mất rất nhiều thời gian mới giết được 3, 4 con là cùng, nhưng nhìn tình cảnh này xem chỗ này ít gì cũng hơn chục con ấy chứ.
Thế mà bị một mình Lưu Uyển giết hết này quả thực cũng quá khinh khủng rồi đi, đám người bất chợt nhớ lại dáng vẻ điên cuồng khi nãy của Lưu Uyển, nhịn không được run rẩy sợ hãi.
Chủ yếu vẫn là nhóm người vào căn cứ của Tề Lạc được có 3 năm, đúng vào lúc Lưu Uyển rời đi rồi, nên họ mới không hề biết gì về Lưu Uyển, cũng chưa từng thấy Lưu Uyển ra tay nên sợ hãi không thôi.
Quan trọng hơn lúc đó bọn họ còn nhớ lúc gặp Lưu Uyển, Lưu Uyển đã nói gì mà bản thân mất trí nhớ, sức mạnh không còn nữa nhưng hiện giờ nhìn cách cậu cưỡi lên con quái vật xanh lè xanh lét kia, rồi còn giết nhiều con quái vật như vậy.
Họ cứ thấy bản thân mình đang bị Lưu Uyển lừa như một trò đùa vậy á, đúng không nên tin vào mấy lời nói kia mà, quả nhiên mấy kẻ mạnh thường nói chuyện cũng không hề bình thường chút nào mà.
Còn lại nhóm người trước đó từng thấy Lưu Uyển ra tay, nhìn cảnh này vẫn bình thản hơn nhiều nhưng vẫn có chút cảm thán không thôi.
Lưu Uyển mạnh thì mạnh đấy năng lực cũng rất vượt trội nhưng tính cách cậu lại rất lạnh lùng luôn coi trời bằng vung kia. Nếu chả hạn Lưu Uyển mà chướng mắt ai thôi, có khi nào cậu sẽ trực tiếp giết chết luôn kẻ đó luôn không.
Vừa nghĩ đến thôi đám người cảm thấy đầu mình có thể mất bất cứ nào, vì nhìn cái cách Lưu Uyển chém quái vật đều toàn chặt đứt hết đầu bọn chúng kia, cứ nghĩ mà sợ.
Trong lòng mấy người thầm an ủi nghĩ còn may tên nay còn về phe họ, tuy không phải trực tiếp giúp đỡ gì nhưng ít nhiều cũng sẽ không hại bọn họ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT