Từ nhỏ ta và Tiêu Diễn đã không hợp nhau, cứ nư chó với mèo, nhìn nhau không vừa mắt.
Nhưng mà cuối cùng vẫn phải nghe theo thánh chỉ tứ hôn mà ở cùng nhau.
Tiêu Diễn nói ta là quý nữ thô tục nhất cái đất kinh đô này, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
Trong lòng hắn có ánh trăng sáng, ta sao lại không?
Ta chỉ đợi hắn nam chinh trở về, lấy "Thư Hòa Ly" làm lễ để thành toàn cho hắn.
Nào biết, Tiêu Diễn trở về lại mất trí nhớ!
Hắn nhớ rõ tất cả mọi người, duy chỉ quên ta?
Khi ta cười duyên ngỏ lời cáo biệt với hắn, nói ta sẽ gả cho người khác.
Hắn cười cười, tay vuốt ve cây trâm ngọc trên tóc mai ta, khàn giọng nói với đôi mắt đỏ hoe:
"Vậy nàng thành hôn nhớ mở tiệc chiêu đãi ta, ta lấy mạng đến chúc mừng nàng, được không?"