Kẹo Ngọt Vị Đắng

Chương 2 Ngoài ý muốn


6 tháng



(4)  

Lần sống lại này so với những lần trước có chút khác biệt, tôi ngoài ý muốn làm quen được thêm một người bạn mới. 

Bởi vì biết trước sớm muộn gì bản thân cũng phải chết nên tôi luôn giữ khoảng cách với mọi người, không để bản thân dính líu quá sâu vào cuộc sống của bất kỳ ai. 

Nhưng đây lại là bản thân Dean tự mình tìm đến, mà tôi từ trước đến nay cũng không giỏi từ chối. 

Trước lời giới thiệu của hắn, tôi chỉ hơi do dự, không lâu sau đã đáp trả lại. 

“...”  

“Gì vậy?” 

Tôi khó hiểu nhìn chiếc điện thoại được hắn đưa đến trước mặt mình. 

“Số điện thoại.”  

Giống như lường trước được sẽ bị tôi từ chối, không để tôi kịp phản ứng đã vội nói tiếp. 

“Chẳng phải đã là bạn bè thì nên thêm số điện thoại của nhau hay sao?” 

Bạn bè?  

Tôi chưa từng đồng ý kết bạn với hắn. 

Nhưng nhìn biểu hiện hệt như chú cún bị bỏ rơi ấy của đối phương, tôi không nhịn được đáp ứng. 

“Được rồi.” 

(5) 

Tôi mở bàn phím lên nhập số mình vào xong liền đem điện thoại trả lại cho Dean. 

Sau đó mặc kệ sự níu kéo của hắn, trực tiếp trở về căn hộ nhỏ. 

Cũng không biết có phải do tên sát nhân đó để lại bóng ma tâm lý trong lòng tôi không. Trên suốt đoạn đường từ trường về nhà, tôi luôn có cảm giác như đang bị ai đó theo dõi… trong khi phía sau hoàn toàn không có lấy một bóng người. 

“Có lẽ là do mình quá đa nghi rồi.” 

Nói thì hay lắm, nhưng những lời này vốn không thể trấn an được cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình. 

Bất chợt một bàn tay thô ráp vỗ mạnh vào vai tôi. 

Giật thót người, tôi nhanh như bắn quay về phía sau. 

Thật may vì điều lo lắng trong suy nghĩ tôi không trở thành sự thật, âm thầm thở phào một hơi. 

Mà đối phương cũng bị hành động của tôi làm cho hoảng, ánh mắt nhìn tôi lộ rõ sự hoang mang. 

“Mày làm cái gì mà như gặp ma vậy? Dọa chết tao rồi!” 

“Không… không có gì.” 

Cậu ta không nói gì, nửa tin nửa ngờ à ừm mấy cái. 

“Mà này, thằng nhóc cậu sáng này đi đâu, tại sao lại không đợi tao ở điểm hẹn hử?”  

Cậu ta vừa nói vừa kẹp cổ tôi ra vẻ hung hăng. 

Hóa ra là đến để hỏi tội. 

Tôi gãi đầu đầy hối lỗi: “Sáng nay tao ngủ quên mất nên đi hơi muộn.” 

Thực chất thì trước khi trùng sinh tôi đã đứng ở ngay điểm hẹn, chỉ là sau đó ma xui quỷ khiến đi đến khuôn viên trường rồi gặp hắn. 

(6) 

Để tỏ lòng hối lỗi, tôi mời cậu ta vào trong cùng ăn trưa. 

Lê Trạch An là bạn từ thuở cấp hai của tôi, người bạn đầu tiên tôi quen biết kể từ khi gia đình tôi chuyển đến thành phố này. 

Đến nay cũng đã gần tám năm. 

Sau khi vào trong, tôi còn chưa kịp khép cửa lại cậu ta đã vội vàng đóng nó lại. 

“Rầm” một tiếng, tôi nghe mà xót. 

Liếc mắt sang thì lại thấy nét mặt cậu ta không đúng lắm. 

“Sao vậy?” 

“Tao không biết nữa.” Nó lắc đầu kể lại: “Từ nãy đến giờ tao đã có cảm giác như bị ai đó nhìn trộm rồi, lúc cùng mày vào nhà cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn. Không rét mà run, đúng đúng, chính là cảm giác đó.” 

“Vậy là mày cũng cảm nhận được?” 

Nó không tiếng động gật đầu. 

Có thể chắn chắn rằng đây không còn là sự đa nghi của chính bản thân tôi nữa. 

Đến cả Lê Trạch An cũng có thể cảm nhận được... 

Chẳng lẽ tôi thực sự đang bị tên sát nhân đó theo dõi?
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play