Đúng như Triệu Uân nói, vì thương hai cha con Trình Thiệu Đường nên Lăng Ngọc mới chủ động giúp thuyền nương làm bữa sáng, ban đầu nàng muốn làm mỗi bữa ăn ngon cho cha con họ, nhưng tiếc là trên thuyền chỉ có nhiều nhất là cá, cho nên nàng chỉ đành làm cháo cá, sau đó, nàng lại tỷ mỉ nhặt hết xương cá rồi mới múc vào bát nhỏ để bón bé Đá.
Lúc Triệu Uân đi vào, nhìn thấy thằng nhóc đang ăn ngon lành, đôi mắt đen láy cong thành hai cầng trăng non.
Hắn thoáng nhíu mày, chẳng qua chỉ là một bát cháo cá bình thường mà cũng đáng để thành bé đó vui đến mức này sao? Trẻ con lớn lên nơi sơn dã quả nhiên dễ thỏa mãn.
Lăng Ngọc phát hiện hắn tới, nàng khom người xem như làm lễ.
Triệu Uân cũng không quá để ý, chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Lăng Ngọc nhẫn nại bón nhi tử ăn hơn nửa bát cháo, rồi dặn dò con ngồi yên một chỗ không được chạy nhảy chung quanh, sau đó mới thu dọn bát đũa mang vào khoang sau rửa sạch.
“Phụ thân ngồi ở đây mà.” Triệu Uân đang nhìn mặt sông trắng xóa mênh mông qua ô cửa sổ, nghĩ về những chuyện này lần này mình gặp phải bằng đôi mắt âm trầm, bỗng nhiên giọng nói không vui của trẻ nhỏ vang lên làm cắt ngang dòng suy tư của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play