(*)“Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”.
Tạm dịch: “Núi cùng nước tận ngờ hết lối. Bóng liễu hoa tươi một thôn làng”. Ý là: Núi cùng, nước tận, tưởng là không còn đường đi. Qua rặng liễu tối, đến khóm hoa tươi lại có một thôn làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình nhưng lại mang đậm triết lý nhân sinh. Đồng thời đây còn là một điển cố thành ngữ của TQ.
Trích trong bài thơ Chơi Thôn Tây Sơn – Lục Du.
Lăng Ngọc nghĩ rằng, chỉ cần Trình Thiệu Đường có thể bình yên quay về, cho dù quá trình có gian khổ đến nhường nào thì cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa.
Ngoại trừ túi tiền ngày càng lép kẹp!
Bấy giờ, đôi mày nàng nhíu chặt, kiên trì đếm số ngân lượng còn lại hết lần này tới lần khác, cuối cùng đành phải chấp nhận hiện thực bi thương rằng, hơn một nửa số ngân lượng mà nàng khó khăn lắm mới tích góp được đã không cánh mà bay.
“Thôi kệ, dù sao mình cũng từng nhận không năm mươi lượng của Huyện thái gia, số tiền đã tiêu cũng không hẳn là số tiền mồ hôi công sức của mình.” Nàng tự lẩm bẩm một mình, an  ủi bản thân một cách lạc quan.
Trình Thiệu Đường ngồi dựa vào thành giường, nhìn nàng hăng say dùng khăn sạch lau chà ngân lượng trong hòm, cho đến khi nó tỏa sáng rực rỡ đến mức làm người ta khó chịu vì lóa mắt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play