Lăng Ngọc mơ màng mở mắt ra, trước mắt hiện ra một khoảng tối đen, nàng sờ ván giường cứng ráp dưới người, nghĩ thầm: Chẳng lẽ ai đó tốt bụng đã đưa ta về nhà sao?

Một lát sau, khi ánh mắt từ từ thích nghi với bóng tối, nàng đã có thể lờ mờ nhìn rõ cách bài trí trong phòng, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng luôn cảm thấy cách bài trí của căn phòng này hơi giống với ngôi nhà ở thôn Trình gia của nàng, nhưng ngôi nhà đó đã sớm bị thiêu rụi trong chiến loạn rồi kia mà.

Đột nhiên nghĩ đến những chuyện trước khi mình mất đi ý thức, nàng bỗng thấy hoảng hốt, lập tức sờ ra sau đầu, đừng nói là vết thương mà ngay cả cảm giác đau đớn cũng không có.

Nàng vẫn kiên trì véo hết chỗ này lại vỗ chỗ khác trên người mình, thế nhưng không có một chút khác thường nào cả.

Nàng nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ rất khó tả. Khi nàng đang định rời giường châm đèn để nhìn cho rõ hơn thì bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng vang lên trong màn đêm yên tĩnh, chẳng mấy chốc cửa phòng bị người ta đẩy ra vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’ khe khẽ.

Trái tim nàng lập tức thắt lại, bàn tay lần xuống dưới gối lại phát hiện ra bên dưới trống không, con găm mà nàng hay đặt dưới gối đã không cánh mà bay.

Lúc đầu nàng còn có thể giữ được bình tĩnh nhưng sau khi không tìm được con dao găm thì bỗng trở nên luống cuống. Bà mẫu ốm đau nhiều ngày, đến nay vẫn chưa xuống được giường; nhi tử Thạch Đầu không bao giờ thức dậy vào nửa đêm; vậy thì kẻ lẻn vào nhà lúc này chắc chắn là kẻ xấu.

Nàng sợ hãi bước xuống giường, ngay cả giày cũng không kịp đi đã nhanh chóng vụt ra sau tủ, thấy một chiếc ghế dài trước bàn, thế là nàng bất chấp tất cả cầm nó lên, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen đang di chuyển trong phòng, khi bóng đen càng lúc càng gần nàng, nàng đột nhiên nâng băng ghế lên đập vào đầu bóng đen.

(*) Vong phu: Người chồng đã mất.

Thấy mình sắp nện vào đầu của người nọ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nào ngờ người nọ bỗng vươn tay ra nắm lấy ghế dài.

“Cái tên trộm cắp, ác tặc ức hiếp kẻ yếu này, buông ra!” Lăng Ngọc ra sức kéo lại băng ghế, nhưng đối phương quá khỏe, nàng kéo thế nào cũng không rút ra được tí nào.

Hai tay không được thì vẫn còn hai chân, nàng lập tức tung một chân lên, đá thật mạnh vào đũng quần của đối phương, lòng thầm thề rằng phải đá cho cái bọn ác tặc này đoạn tử tuyệt tôn, để cho bọn chúng biết được nàng không phải người dễ chọc!

Nào ngờ người nọ vẫn có thể tránh được một cú sút của nàng.

Nàng vẫn định đá thêm cái nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng hét trầm thấp của nam tử vang lên: “Tiểu Ngọc, nàng làm gì đó?!”

Tiểu Ngọc?! Lăng Ngọc ngớ ra vì cách gọi đã lâu không có ai dùng này, trong thời gian nàng đang sững sờ, người nọ đã ném băng ghế dài đi, nắm lấy eo nàng bằng một bàn tay to lớn và giữ chặt nàng trong vòng tay của mình.

“Buông ra!! Nếu còn không buông ta gọi người đấy!” Lăng Ngọc lập tức bình tĩnh trở lại, ra sức giãy giụa.

“Nàng làm sao thế?”

“Buông ra, ngươi buông ta ra!!” Lăng Ngọc vừa sợ vừa hận, dùng hết sức bình sinh vừa đánh vừa vỗ đối phương.

“Tiểu Ngọc, là ta, ta là Thiệu Đường, là Trình Thiệu Đường đây!” Người nọ thấy nàng giãy giụa càng lúc càng dữ dội, cũng sợ nàng làm ầm ĩ đến người nhà nên vội vàng nói.

Khi ba chữ ‘Trình Thiệu Đường’ lọt vào tai Lăng Ngọc, nàng lập tức dừng lại.

Người nọ ôm nàng quay người, để cho ánh trắng mờ mịt chiếu rọi khuôn mặt của mình: “Nàng nhìn kĩ chưa hả? Ta là là Thiệu Đường, là tướng công Trình Thiệu Đường của nàng mà!”

Lăng Ngọc nương theo ánh trăng mà nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, khi khuôn mặt kia hiện rõ trong mắt mình, mắt nàng đột nhiên trợn to.

“Hóa ra ta thật sự bị ngã chết rồi…” Nàng lẩm bẩm.

Ngay sau đó, mắt nàng tối đen, một lần nữa mất đi ý thức.

“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc…”

Khi Lăng Ngọc tỉnh lại lần nữa thì phát hiện trong phòng đã thắp đèn, bóng người cao lớn đang ngồi ở mép giường, vừa thấy nàng mở mắt đã thờ phào nhẹ nhõm: “Nàng còn thấy không thoải mái ở đâu không?”

Nàng vô thức né tránh bàn tay toan vươn ra để ướm độ ấm trên trán mình của chàng, trừng mắt nhìn chàng với vẻ mặt cảnh giác.

Làm sao Trình Thiệu Đường không cảm nhận được sự đề phòng của nàng chứ, chàng lấy làm khó hiểu, sau một hồi suy nghĩ vẫn chọn cách giải thích: “Chuyến tiêu này khá thuận lợi cho nên ta về sớm hơn dự kiến vài ngày. Chẳng quan ban ngày đã trì hoãn vài giờ trên đường nên mới về muộn như vậy, chứ ta không định làm nàng sợ đâu, là ta không tốt.”

Đêm hôm khuya khoắt bỗng nhiên phát hiện có người vào phòng mình thì ai mà chẳng sợ hết hồn, huống chi Tiểu Ngọc còn là một nữ tử trẻ tuổi.

Nghĩ đến đây, Trình Thiệu Đường càng cảm thấy áy náy hơn.

Lăng Ngọc nhìn chằm chằm chàng, một lúc lâu sau mới từ từ nhìn xuống đất, lúc nhìn thấy hai bóng người phản chiếu rõ ràng trên mặt đất, lông mày nàng càng nhíu chặt hơn.

Có bóng? Điều này có phải chứng minh rằng nàng gặp nạn lớn nhưng không chết không? Cơ mà, Trình Thiệu Đường thì sao? Một người đã chết nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, chẳng lẽ nàng gặp quỷ rồi? Nhưng quỷ mà có bóng sao?

Nàng cảm thấy não mình có chút không đủ dùng, một lát sau nàng dè dặt hỏi: “Ngươi thật sự là Trình Thiệu Đường sao?”

Trình Thiệu Đường dở khóc dở cười, nhưng vẫn cam chịu trả lời: “Phải, ta là Trình Thiệu Đường, nếu giả tùy nàng đổi!”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Lăng Ngọc cảm thấy vô cùng mông lung.

Rõ ràng tướng công của nàng đã chết nhiều năm rồi mà!

Bỗng nhiên, ngoài phòng truyền vào tiếng khóc nỉ non của trẻ con, lúc nàng vẫn còn đang hốt hoảng thì Trình Thiệu Đình đã đứng dậy và nói: “Có lẽ bé Đá tỉnh giấc nên đang quấy đấy, để ta đi xem.”

“Đợi chút…” Lăng Ngọc định túm chàng lại để hỏi cho rõ ràng, nhưng Trình Thiệu Đường vội vàng đi xem nhi tử đã ba tháng chưa gặp nên bước nhanh ra ngoài, cũng không hề để ý tới lời của nàng.

Lăng Ngọc vội đi xỏ dép vào, đuổi theo sau hắn.

Đi mãi đi mãi, rồi bước chân của nàng không biết đã dừng lại lúc nào, nàng mở to đôi mắt với đầy vẻ khó tin.

Bởi vì nàng phát hiện ra, nơi nàng đang đứng chính là ngôi nhà ở thôn Trình gia!

Nàng véo thật mạnh lên cánh tay mình một cái, sau khi thốt lên một tiếng ‘áu’ đầy đau đớn, nàng mới thừa nhận đây không phải là một giấc mơ.

“Nương, bé Đá thức giấc rồi ạ?” Bên kia, Trình Thiệu Đường đứng trước cửa phòng Vương Thị, khẽ hỏi.

Vương Thị nhận ra giọng nói của chàng, có chút bất ngờ với sự xuất hiện của chàng ở đây giờ này, nhưng khi nhìn thằng cháu đang mếu máo khóc đến nỗi đỏ bừng cả mũi thì bà chỉ đành nén sự mừng rỡ xuống, cất tiếng đáp qua cánh cửa: “Bây giờ lại sắp ngủ say rồi, con về phòng ngủ trước đi! Có gì thì đợi mai hẵng nói.”

Trình Thiệu Đường thưa vâng, xoay người toan rời đi thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của thê tử.

“Tiểu Ngọc?”

Lăng Ngọc cảm thấy mọi thứ trước mắt quá mức kỳ dị.

Nàng ngã một cái, đáng lẽ phải chết rồi nhưng không ngờ lại tỉnh dậy, chẳng những không bị làm sao mà còn xuất hiện ở trong ngôi nhà vốn đã bị thiêu rụi trong chiến loạn, còn được tướng công đã chết nhiều năm gọi nàng là ‘tiểu Ngọc’; trong căn phòng đối diện còn vang lên giọng nói của bà mẫu và tiếng khóc của nhi tử.

Nhưng mà, rõ ràng nhi tử của nàng đã mười tuổi rồi mà!

Lẽ nào, nàng ngã một cái liền ngã về chính mình của nhiều năm trước đây. Cũng có thể là nàng chết lâu rồi, nhưng không biết lão Diêm Vương sai sót chỗ nào, lại không để nàng uống canh Mạnh Bà, cũng không cho nàng đi đầu thai mà trực tiếp cho nàng trở lại nhiều năm về trước.

Có lẽ nên nghĩ vậy chăng?  Nàng tìm cho mình một lí do, nhưng thật ra trong lòng nàng vẫn cảm thấy lí do này quá mức hoang đường.

Trình Thiệu Đường không biết những suy tư trong lòng nàng. Dưới ánh trăng sáng tỏ, chàng thấy nét mặt ngẩn ngơ cùng dáng người mảnh khảnh gầy yếu của nàng thì không khỏi sinh lòng thương xót, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Bây giờ đêm đã khuya, chắc nàng cũng mệt rồi, chúng ta về phòng ngủ trước, có gì sang mai nói được không?”

Lăng Ngọc lưỡng lự trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Thôi kệ, thôi kệ, ngủ trước đã, biết đâu sáng mai tỉnh giấc, mọi chuyện lại khôi phục như thường!

Nàng tự an ủi chính mình như thế.

Hai người một trước một sau vào phòng, Lăng Ngọc ngồi bên mép giường nhìn Trình Thiệu Đường ‘chết đi sống lại’ lục trong ngăn tủ ra một bộ quần áo sạch, lấy ra một chiếc khăn lau mà chàng thường dùng. Song, có lẽ chàng cảm nhận được ánh mắt của nàng nên nên quay người lại.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lăng Ngọc nghe thấy chàng nói: “Đi cả ngày đường, ta đi tắm cái đã, nàng ngủ đi nhé!”

Nói xong chàng đi ra.

Nhìn cửa phòng được người nọ nhẹ nhàng đóng lại, nàng chậm rãi nằm ra giường, mắt nhìn thẳng lên đỉnh màn, cố gắng tóm lược những chuyện đang xảy ra với mình.

Nàng vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc đau đớn khi vật cứng đó đâm vào gáy mình, đầu bị  thủng thành cái lỗ rồi sao có thể sống tiếp được đây? Thế mà nàng vẫn sống! Chẳng những sống sờ sờ mà còn xuất hiện ở một nơi không ngờ đến, gặp được người không thể tưởng tượng nổi.

Trình Thiệu Đường…nàng lẩm bẩm cái tên đã cất giấu nhiều năm trong đáy lòng.

Trình Thiệu Đường vào phòng với cơ thể ẩm ướt, vừa bước vào đã nghe thấy nương tử nhà mình đang thì thầm gọi tên của mình, rõ ràng chỉ là ba chữ đơn giản nhưng khi nó được phát ra từ miệng nàng lại cất giấu một dư vị say đắm lòng người.

Chàng khẽ nheo mắt nhìn người đang nằm bên trong tấm màn, cũng không biết có phải ảo giác do bóng đêm mông lung gây ra hay không mà đêm nay chàng luôn cảm thấy nương tử có gì đó rất khác. Nhưng nếu bắt chàng phải nói rõ ra khác ở chỗ nào thì chàng cũng không thể nói ra được.

Lăng Ngọc bị bóng đen chắn ngang tầm mắt khiến nàng lập tức trở lại bình thường, nàng nghiêng đầu nhìn sang thì thấy thân hình cao lớn rắn rỏi của nam tử.

Nàng vô thức co người lại, tim đập nhanh không sao kiểm soát được.

Trình Thiệu Đường phát hiện ra động tác của nàng, cảm giác khác thường trong lòng càng tăng thêm.

“Chàng…”

“Nàng…”

Hai người đồng thời mở miệng, Trình Thiệu Đường vô cùng ngạc nhiên rồi hắng giọng nói: “Nàng nói trước đi!”

Lăng Ngọc xiết chặt chăn mỏng, liếm cảnh môi khô nẻ của mình và nói: “Chàng muốn ngủ ở đây sao?”

Vừa dứt lời, nàng đột nhiên sực tỉnh, hận không thể giáng chho mình một bạt tai.

Hỏi cái kiểu ngớ ngẩn gì vậy trời?!

Trình Thiệu Đường cũng không ngờ nàng sẽ hỏi mình câu này, nghe vậy làm chàng nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành ‘ừ’ một tiếng, suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn lo lắng hỏi: “Có phải nàng không khỏe chỗ nào không?”

Lăng Ngọc đang ảo não vì sai lầm ngu ngốc của mình, vừa nghe chàng tìm cho mình một bậc thang bèn vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, thiếp bị, thiếp cảm thấy hơi chóng mặt, chỉ sợ thiếp bị cảm rồi lại lây cho chàng.”

Bấy giờ Trình Thiệu Đường mới vỡ lẽ: “Hóa ra là như thế…”

Hắn vừa nói vừa vươn tay ra sờ trán nàng, khi lòng bàn tay to lớn mang theo hơi ấm của nam tử phủ lên trán nàng, Lăng Ngọc mới phản ứng lại.

“Hơi lạnh một chút, ngày mai chúng ta vào huyện bắt mạch kê đơn, có lẽ uống mấy thang thuốc là khỏi thôi.” Nói xong, chàng thuần thục dém chăn cho nàng. Sau đó, Lăng Ngọc còn chưa kịp nói gì thì chàng đã vỗ về nàng như đang dỗ nhi tử đi ngủ.

“Khuya lắm rồi, mau ngủ thôi!”

Đối với nàng mà nói, cảm giác được người khác chăm sóc này rất xa lạ, trong lúc nàng đang bần thần đèn dầu đã bị người nọ thổi tắt, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Ngay sau đó, có một người nằm xuống bên cạnh nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play