Sau một hồi suy nghĩ, chàng vẫn dũng cảm nói: “Tề vương mưu nghịch vốn là tội không thể tha thứ, theo lí thì chết cũng không đền hết tội. Nhưng lúc còn sống Tề vương đã hết lòng cứu trợ nạn dân; sau khi Tề vương chết, những người đi theo hắn cũng chưa từng buông thả, ngay cả phận nữ lưu như Tề vương phi cũng không hề câu nệ thân phận vương phi tôn quý mà tiêu tán hết tài sản của mình để trợ giúp triều đình cứu tế thiên tai, chỉ với một mong muốn là giúp phu quân mình chuộc tội.”
“Thần cho rằng những kẻ hung ác tàn bạo không thể dễ dàng tha thứ, chỉ những người đã ăn năn hối cải, đồng thời, đã dùng hành động thực tế để chuộc tội mới nên nhận được sự khoan hồng. Điều này cũng thể hiện lòng nhân từ của bệ hạ.”
Triệu Uân vẫn không lên tiếng, Trình Thiệu Đường chỉ nói tới đây rồi cũng không nói thêm gì nữa, chắp tay hành lễ xin lui.
“Thiệu Đường huynh đệ!” Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, chàng đang định về nhà thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình, quay đầu nhìn lại thì lập tức nở nụ cười, sải bước đi tới: “Chử đại ca!”
Chử Lương cười ha ha vỗ lên vai chàng, trêu chọc: “Có lẽ ta phải gọi đệ là hầu gia mới đúng.”
“Đại ca nói gì vậy chứ, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đệ vẫn mãi là Thiệu Đường huynh đệ của huynh.” Trình Thiệu Đường nghiêm túc nói.
Chử Lương lại cười ha ha: “Cái tính cứng nhắc này của đệ đã nhiều năm như vậy mà vẫn không hề thay đổi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play