Ngang Ngạnh

Chương 32


6 tháng

trướctiếp

Trong phòng thoang thoảng mùi sữa dừa, hương không nồng nên không gây cảm giác ngấy. Mùi hương tỏa ra từ người Tăng Như Sơ. Anh cũng ngửi thấy khi ôm cô trong phòng khách.
Nhìn thoáng qua, trong nhà không có đồ đạc gì có giá trị, nhưng tất cả đồ nội thất từ màu sắc đến kiểu dáng trông rất hài hòa với nhau. Một bó tuyết mai được cắm trong bình thủy tinh để trên bàn làm việc. Cạnh giường có một chiếc bàn tròn, trên đó đặt một cái đèn bàn có chân đèn màu trắng sữa và chao đèn màu be. Cạnh đó là chiếc cốc màu xanh bơ in hình mèo Doraemon, có thêm quyển sách “Thụ Giới” của Uông Tăng Kỳ. 
Giường của Tăng Như Sơ không lớn, chỉ rộng 1mét2. Ngoại trừ vài lần phải nằm viện, có lẽ đây là chiếc giường nhỏ nhất anh từng thấy. Còn không rộng bằng ghế sô pha ở nhà anh. Nhưng chẳng hiểu tại sao chiếc giường nhỏ này của cô lại có thể khiến anh thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần. Giường kê sát tường, chăn bông mềm mại được gấp lại đắm mình trong ánh hoàng hôn. Thoáng chốc anh bỗng thấy cái chăn của cô chắc chắn là cái chăn ấm nhất trên đời.
Anh không kéo rèm che nắng mà dựa bàn ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Sắc trời ngả sang màu đỏ sậm, màu sắc ấy bao trùm mọi cảnh vật. Anh thầm nghĩ nhà cô tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều rất tốt.
Tăng Như Sơ khẽ khàng vặn tay nắm cửa, vừa nhòm vào đã thấy anh tựa vào bàn làm việc của mình. Anh không ngủ thậm chí còn chưa ngồi lên giường, chỉ nghiêng mặt ngó ra ngoài cửa sổ. Một nửa khuôn mặt anh chìm trong ánh mặt trời lặn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Phó Ngôn Chân ngoảnh lại. Hai đường nhìn hòa quyện vào nhau trong ánh sáng mờ ảo. Cửa chỉ mở hé một khoảng nhỏ, Tăng Như Sơ nhón nửa người ngó vào, tay cô vẫn đặt trên mép cửa.
“Sao anh không ngủ?” Cô chớp mắt hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp