Ngang Ngạnh

Ngoại truyện 8


6 tháng

trướctiếp

Sau khi đến câu lạc bộ, Phó Duy Khanh dường như bắt đầu có hứng thú với bộ môn thể thao bắn cung. Từ đó trở đi mỗi lần Phó Ngôn Chân rảnh rỗi xem trận đấu thì cô bé cũng mon men đến gần ngồi xem cùng.
Trước đây cô nhóc không nghĩ cái trò này có gì thú vị, vả lại có xem cũng không hiểu gì, ngồi xem bắn cung thì thà xem PAW Patrol còn hay hơn. May rằng nhà cô nhóc có nhiều tivi nên hai bố con không phải tranh giành nhau, mỗi người một chiếc thoải mái với sở thích riêng của mình. Nhưng bây giờ cô bé lại thấy hứng thú với bắn cung nên thỉnh thoảng lại sán vào gần bố để “quấy rối”.
Phó Ngôn Chân đang tập trung theo dõi trận đấu thì cô con gái lại cứ hỏi hết cái này đến cái khác. Bé hỏi anh ai là người giỏi nhất, ai là người xấu ai là người tốt? Chơi bắn cung thôi mà cũng phải chia thành người tốt người xấu….
Phó Ngôn Chân thấy con gái làm phiền mình nên yêu cầu cô bé đi ra chỗ khác chơi. Phó Duy Khanh lập tức ngoác miệng mách với Tăng Như Sơ, bảo rằng bố không thèm để ý đến mình mà chỉ mải xem tivi. Tăng Như Sơ đi đến hỏi anh có đúng như lời con gái nói không. Với áp lực vô hình này, Phó Ngôn Chân đành phải “xin lỗi” con gái và hứa lần sau sẽ không tái phạm. Lần sau anh sẽ kiên nhẫn giải thích với Phó Duy Khanh. 
Hai người một lớn một nhỏ ngồi ngả ra trên ghế sofa trong phòng khách. Dáng ngồi của cả hai trông chả ra làm sao, Phó Ngôn Chân chọn một tư thế thoải mái dễ chịu nhất, Phó Duy Khanh ngồi cạnh cũng y hệt. Trông không khác gì đúc từ một khuôn ra. Cô nhóc không học được cái vẻ ngoài xuất sắc có một không hai của Phó Ngôn Chân mà lại học được cái nết ngông nghênh bất cần của bố. Dạo gần đây hai bố con thân thiết hơn hẳn, từ lời nói cho đến ánh mắt đều học từ bố mà ra. 
Con cái chính là tấm gương phản chiếu rõ nét nhất dáng vẻ của bố mẹ. Hơn nữa chiếc gương này còn kỳ quái hơn cả gương thần bởi mọi khuyết điểm của bố mẹ đều hiện rõ, thậm chí còn được phóng đại lên gấp mấy lần. Triệu Doãn Điềm cũng từng nói với Tăng Như Sơ rằng Đa Đa cũng học thói xấu huýt sáo của bố. Không chỉ huýt ở nhà mà còn làm thế ở lớp nữa. Hôm ấy Triệu Doãn Điềm đã được giáo viên mời đến nói chuyện về vấn đề này. Sau khi về nhà, cô đã đe dọa Thẩm Du, “Nếu còn có lần sau thì anh cứ liệu hồn với bà.”
Vừa dứt lời, cô lại cảnh giác nhìn xung quanh, thầm thấy may mắn vì Đa Đa ở chỗ khác, nếu không thằng bé mà nghe được những lời thô tục thế này thì không biết sau này sẽ thế nào. Sau đó Thẩm Du phải tập bỏ thói quen xấu cứ thấy buồn là lại huýt sáo cùng với con trai. Từ khi có con, những người lớn này dần dần bắt đầu phải đối mặt với nhiều vấn đề của chính bản thân mình.   

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp