"Đi, gọi hết những người sắc thuốc trong phòng thuốc ra đây cho tôi." Ông cụ Bạch giận dữ quát. "Vâng!"
Nhưng chưa kịp để người phục vụ quay người, trong phòng thuốc đã có người kinh hãi kêu lên: "Không ổn rồi, đầu bếp Từ nhảy cửa sổ chạy mất rồi."
"Cái gì, ai trốn đi?"
Người phục vụ quay người đi vào phòng thuốc, hỏi một vòng rồi quay lại nói với ông cụ Bạch: "Ông cụ, không ổn rồi, đầu bếp Từ vừa phụ trách sắc thuốc, nghe nói phát hiện có người dùng củ cải giả làm nhân sâm, lén nói đi vệ sinh rồi nhảy cửa sổ trên sân thượng trốn mất."
"Chúng tôi còn tìm thấy trong tủ quần áo của ông ta một bao nhân sâm, một bao linh chỉ và đủ loại dược liệu quý hiếm lặt vặt, tổng cộng đến ba mươi mấy cân, ít nhất cũng trị giá mấy chục ngàn."
"Nghe nói dạo gần đây đầu bếp Từ cá độ bóng đá trên mạng, thua không ít tiền, không ngờ lại dùng cách này để ăn cắp dược liệu."
"Ba mươi mấy cân dược li người dùng phải dược liệu giả rồi!
này, nếu đều là ăn cắp, vậy đã cho bao nhiêu
Mọi người bàn tán xôn xao, khiến sắc mặt ông cụ Bạch tái xanh. Người phục vụ khẽ nói: "Ông cụ, ngài xem bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Bạch Dũng Tuyền tức giận mắng: "Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát, tên khốn kiếp này, hủy hoại thanh danh mấy trăm năm của Nhân Hòa Đường, tôi phải cho hắn ngồi tù đến rục xương."
Ông ta giận dữ ném bao dược liệu trong tay xuống đất.
Sau đó, ông ta bất đắc dĩ quay người, nhìn Vân Hiên nói: "Chàng trai, là tôi bị lá che mắt nhìn người không rõ, những gì cậu nói đều đúng, đây đều là lỗi của tôi, tôi chịu thua."
Nói rồi, ông ta định quỳ gối xuống trước mặt Vân Hiên, nhưng ngay khi ông ta khom người xuống, một đôi tay mạnh mẽ đã đỡ lấy ông ta.
Bạch Dũng Tuyền ngạc nhiên nhìn anh hỏi: "Cậu đây là..."
Vân Hiên lên tiếng: "Ông cụ, tôi chỉ đùa với ông thôi, sao phải nghiêm túc vậy chứ?"
"Nếu ông thực sự muốn chấp nhận thua cuộc, thì chúng ta đổi cách khác, bệnh tình của Vu Kiều Kiều vẫn cần điều dưỡng nhiều mặt, giờ trong tay ông lại có đơn thuốc, vậy mời ông giúp cô ấy điều dưỡng đi!"
"Về chuyện ông Viên kia, ông cứ yên tâm, tôi có cách riêng, tôi sẽ không để ông ta gặp chuyện gì đâu, tối đa là để nhà họ Viên phải chịu một chút khó khăn thôi, nhưng tuyệt đối không để ông Viên gặp nguy hiểm."
Ông cụ Bạch thở dài, tự giễu nói: "Ôi, đôi mắt của tôi già nua lão hóa rồi, đời này không còn nhận ra chân nhân rồi. Thật không ngờ, thật không ngờ..."
Ông cụ Bạch liên tục thở dài, cảm thán, nhưng cũng không biết nói gì nữa.
Bây giờ ông ta mới nhận ra, nền tảng Đông y của Vân Hiên thật thâm sâu, thực sự quá xuất sắc rồi.
Có thể từ đống bã thuốc hàng trăm cân mà chuẩn xác tìm ra từng bài thuốc và dược liệu.
Nền tảng y học vững chắc như vậy, ngay cả Bạch Dũng Tuyền cũng không chắc đã bằng Vân Hiên được.
Hơn nữa, tay nghề kê đơn thuốc của anh cũng rất giỏi, việc chữa bệnh cứu người càng không cần phải bàn cãi. Một thầy thuốc tài giỏi như vậy mà ông ta còn muốn thu nhận làm đệ tử thì quả thực là quá tự đại rồi.
"Vân tiên sinh cứ yên tâm, tình trạng của cô Vu để tôi lo liệu. Toàn bộ chỉ phí điều trị sẽ miễn phí, tôi sẽ tự tay chăm sóc và điều trị cho cô ấy. Sự việc xảy ra tại Nhân Hòa Đường lần này là trách nhiệm không thể trốn tránh của tôi. Tôi cũng sẽ không giấu giếm sự việc này, mà sẽ công khai thông báo ra ngoài xã hội. Nhân Hòa Đường sẽ đóng cửa ba tháng để cải tổ triệt để, sau khi cải tổ xong, tôi rất hoan nghênh tiên sinh đến thăm quan."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT