Vân Hiên tạm biệt Vu Kiều Kiều rồi lên xe trở về.

Mà lúc này, Trương Soái đang ở trung tâm thành phố đã lái xe chở Thẩm Như Ngọc xuống tầng dưới của tòa nhà Long Môn.

"Xem mọi việc chuẩn bị như thế nào rồi!"

'Thẩm Như Ngọc vừa nói vừa mở phong bì kiểm tra đồ bên trong.

Vì lo lắng cành mẹ đẻ cành con, sau khi nhận được hợp đồng vào buổi sáng, Thẩm Như Ngọc lập tức sắp xếp người của tập đoàn Thẩm Thị chuẩn bị hồ sơ mời thầu cho dự án tiếp theo.

Cô muốn tranh thủ buổi chiều chưa đến giờ tan sở, vội vàng đưa tài liệu dự án cho tập đoàn Long Môn, tốt nhất là hôm nay ký được hợp đồng hợp tác để tránh đêm dài nhiều mộng.

"Như Ngọc, không cần phải cuống cuồng như vậy. Em cứ yên tâm, có anh ở đây, việc ký hợp đồng hôm nay chỉ là hình thức thôi."

Mặc dù Trương Soái vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh ta vẫn thờ ơ trấn an Thẩm Như Ngọc.

"Nhà họ Trương chúng tôi và tập đoàn Long Môn là đối tác chiến lược. Trước mặt Cửu gia, Trương Soái tôi vẫn có chút mặt mũi."

'Thẩm Như Ngọc khen ngợi: “Tôi biết thế lực của nhà họ Trương các anh ở Đông Hải mạnh hơn chúng tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể dựa vào bản thân tiếp quản dự án của tập đoàn Long Môn. Tuy nhiên vẫn cảm ơn anh đã cứu tôi và Như Đồng khỏi bàn rượu ngày hôm qua.”

"Như Ngọc, em không biết tấm lòng của anh sao?"

Trương Soái đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Thẩm Như Ngọc, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần em đi theo anh thì cần gì phải vất vả như vậy? Đến lúc đó ăn ngon uống tốt, làm mợ chủ nhà họ Trương không tốt ư?”

Hình bóng Vân Hiên chợt hiện lên trong đầu Thẩm Như Ngọc, cô kiên quyết rút tay ra, nói: “Tôi rất cảm kích lòng tốt của anh Trương, nhưng tôi hy vọng anh có thể biết trong lòng tôi chỉ có sự kính trọng với anh, không hề có tình yêu nam nữ.”

"Hơn nữa, nói thật với anh, ông nội đã chỉ định chồng chưa cưới cho tôi rồi, thế nên chúng ta không thể ở bên nhau được. Tôi tin anh sẽ tìm được một người phụ nữ thích hợp hơn tôi để làm mợ chủ nhà họ Trương."

“Là tên họ Vân đó phải không?”

Trương Soái hung tợn mắng: "Em bị điên à? Anh ta là cái thá gì chứ? Cùng lắm chỉ là một bác sĩ nông thôn đến từ nơi khác mà thôi. Ngay cả một ngón tay, một sợi tóc của Trương Soái anh cũng không bằng. Ở Đông Hải, anh chỉ cần vươn một ngón tay út thôi là có thể bóp chết anh ta."

“Muốn sống tốt trong xã hội này thì phải có quan hệ, có tiền và có tầm ảnh hưởng. Nếu không, dù có làm việc chăm chỉ đến đâu thì cũng chỉ là một con kiến của kẻ giàu thôi. Ngay cả một căn nhà cũng cần nỗ lực cả đời. Làm sao có thể cho em một cuộc sống tốt đẹp.”

"Giống như ngày hôm qua, nếu không có anh và bộ mặt nhà họ Trương của anh, em cho rằng bây giờ em còn có thể an toàn nói chuyện với anh như vậy sao?"

"Về phần người đàn ông Vân Hiên đó thì em cứ yên tâm. Loại đàn ông này chưa gặp nhiều sự đời, anh cho anh ta khoản tiền để anh ta đi là được. Nếu không thì anh cho người đánh anh ta một trận, cho anh ta biết thói đời này là như thế nào.

Thẩm Như Ngọc nhìn Trương Soái, hơi cau mày nói: "Xin lỗi, anh Trương, hiện tại tôi chỉ muốn hoàn thành dự án này trước."

Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống xe mà không hề ngoảnh lại.

Trương Soái vỗ mạnh vào vô lăng, nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô gái trước. mặt, miệng thì mắng: “Mẹ kiếp, con khốn này còn giả vờ trước mặt mình. Chờ ông đây tìm được cơ hội sẽ khiến mày quỳ trên giường tao mà khóc." Nói rồi anh ta xoa tay, mở cửa xe đuổi ra ngoài.

"Như Ngọc, ý anh không phải vậy. Như Ngọc, nghe anh nói..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play