Vu Kiều Kiều nghe xong giận dữ, đi tới trước mặt Vân Hiên quát: "Tên họ Vân kia, rốt cuộc anh có trị hay không?”
“Hừ!"
Vân Hiên liếc nhìn cô ta rồi xoay người sang chỗ khác.
Vu Kiều Kiều nổi trận lôi đình, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Tôi biết anh trách tôi hôm nay lái xe cảnh sát đi đón anh, khiến anh mất mặt, nhưng mặt mũi có thể quan trọng hơn cứu người sao, nếu anh không ra tay ông Viên thật sự không xong rồi.
Nhìn Vân Hiên vẫn thờ ơ như trước, Vu Kiều Kiều vội vàng, hoảng hốt đi tới trước mặt Vân Hiên nói: "Được rồi, không phải anh sợ nhà họ Thẩm không tha cho anh sao, lòng dạ hẹp hòi thế.”
“Chỉ cần anh chịu cứu ông Viên, cùng lắm thì tôi gả cho anh, nhà họ Vu chúng tôi có quyền thế hơn nhà họ Thẩm, anh trai tôi lại đứng đầu thành phố Nghỉ Thành, hơn nữa tôi trông cũng không tệ, dáng người cũng đẹp, tôi làm vợ anh, anh cũng không thiệt thòi đâu.”
Vân Hiên kinh ngạc nhìn cô, anh đánh giá Vu Kiều Kiều từ trên xuống dưới, vẫn lắc đầu nói: "Không trị!”
Vu Kiều Kiều tức giận, Vu Viên Triều ở bên cạnh vội vàng đưa tay ngăn cản cô ta, nhưng cô gái vẫn tức giận.
Trong lúc hai người đang dây dưa, Lưu Nhất Thủ sờ mạch ông cụ Viên, thở dài nói: "Đừng náo loạn nữa, ông cụ Viên đã đi rồi.”
“Cái gì Vu Kiều Kiều phục hồi lại tinh thần, cô ta vội vàng chạy tới bên cạnh ông cụ Viên và đưa tay sờ tay ông ấy, lắc đầu không thể tin được, chẳng mấy chốc từng giọt nước mắt trào ra.
“Đều tại anh, rố ràng anh có thể cứu nhưng vì sao lại không cứu người, anh còn là bác sĩ sao, anh chính là cầm thú.”
Sắc mặt Vu Kiều Kiều oán giận chỉ trích Vân Hiên máu lạnh.
Ngay cả Vu Viên Triều bên cạnh cũng thở dài, vô cùng thất vọng nói: "Vân tiên sinh, tôi vốn cho rằng anh là lương y, xem ra là lỗi của tôi, dù tôi có quấy rầy anh vì lý do gì thì bây giờ anh cũng có thể đi rồi.”
“Anh còn muốn làm gì nữa, ông Viên cũng qua đời rồi.”
“Ai nói qua đời sẽ không làm được gì.” “Hả?”
Vu Kiều Kiều bị Vân Hiên hỏi ngược lại ngây ngẩn cả người, thất thanh nói: "Anh có ý gì?”
Ông cụ Viên không còn mạch đập và nhịp tim, người sống sờ sờ đều đã là một cỗ thi thể, chẳng lẽ còn có thể cứu sống được à.
Vân Hiên cười khẽ nói: "Có chết hay không không phải do cô định đoạt.”
“Tiểu sư thúc?”
Lúc này chỉ có ánh mắt của Lưu Nhất Thủ là sáng ngời.
“Cởi quần áo của ông ấy ra và lấy kim châm của ông ra.”
“Vâng!”
Lưu Nhất Thủ vội vàng đưa tay, trực tiếp ôm lấy cơ thể ông Viên và đặt năm trên sàn phòng khách nhỏ bên ngoài.
Vu Kiều Kiều còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Vu Viện Triều vội vàng đưa †ay ngăn cản cô ta.
Vân Hiên đi ra ngoài phòng, đưa tay sờ cổ tay ông cụ Viên, sau đó gật đầu. “Thần Khuyết, Thần Tàng, Quan Nguyên, Thái Ất...”
Vân Hiên liên tiếp nói ra chín vị trí, ngân châm trong tay Lưu Nhất Thủ không ngừng đâm thẳng vào chín huyệt này.
“Tiểu sư thúc?”
Vân Hiên gật đầu nói: "Đúng thế, tiếp tục hạ châm!”
“Khí Hộ, Trung Phủ, Vân Môn, Toàn Cơ, Hoa Cái.”
Vân Hiên lại nói ra chín huyệt vị.
Không biết vì sao, làn da ở mấy huyệt vị này vô cùng cứng cỏi, Lưu Nhất Thủ đổ đầy mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí xác định huyệt đạo cắm kim vào, không cần châm kim, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên, mồ hôi cũng thấm ra trán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT