Nhận được phương thuốc từ tay Ngụy Cẩn Hoằng, phương thuốc này có thể dùng hay không, phải sử dụng như thế nào, Lại Vân Yên vẫn còn đang suy nghĩ.

Nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng cho thân thể Tô Minh Phù, chưa lưỡng lự bao lâu, nàng vẫn đem phương thuốc đưa đến chỗ huynh trưởng.

Ít ngày sau, Lại Chấn Nghiêm tới Ngụy phủ, đúng lúc Ngụy Cẩn Hoằng cũng đang ở trong phủ, cùng Lại Chấn Nghiêm trò chuyện nửa canh giờ, mới nói có việc muốn đi thư viện một chuyến, để Lại Vân Yên bồi huynh trưởng nói chuyện một lát.

Lại Vân Yên vẫn ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chút chuyện thơ từ nhã sự, nghe được trong lòng cười lạnh một hồi, đến khi Ngụy Cẩn Hoằng nói phải đi, trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn tươi tắn cười duyên nói với Ngụy Cẩn Hoằng: "Thiếp biết được, phu quân đi thong thả.”

"Ừ.” Ngụy Cẩn Hoằng quét nàng liếc mắt một cái, không dừng trên mặt nàng lâu, không lộ dấu vết mà hướng Lại Chấn Nghiêm nói: “Chấn Nghiêm huynh, Cẩn Hoằng trước cáo lui.”

“Đa lễ, đi thong thả.” Lại Chấn Nghiêm cũng chắp tay đáp lễ.

Lại Vân Yên tiễn Ngụy Cẩn Hoằng tới cửa, Ngụy Cẩn Hoằng ngoái đầu nhìn lại, khoảnh khắc không có ai chú ý nhìn nàng, nàng cười có điểm lạnh, liền biết nàng bực hắn cố ý kéo huynh trưởng nàng nói chuyện, hao phí thời gian của nàng.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng lấy lại tinh thần, lại khôi phục nhiệt tình kiều mỹ, hắn cong cong khóe miệng, đạm mạt cười một tiếng, cất bươc đi về phía trước.

**

Hắn trước khi đi còn cười lạnh với nàng, Lại Vân Yên suýt chút nữa đã mở miệng châm chọc, may mà còn nhớ ra bây giờ rõ như ban ngày, huynh trưởng nàng còn đang ngồi ở nhà chính, lúc này mới không mở miệng đào tâm can của Ngụy Cẩn Hoằng.

Đợi hắn dẫn theo gã sai vặt đứng ở cửa viện đi rồi, Lại Vân Yên trở về trong phòng, Lại Chấn Nghiêm thấy nàng, nhẹ trách mắng: "Tại sao không tiễn hắn đến cửa lớn?”

“Ca ca.” Lại Vân Yên làm nũng mà kêu một tiếng.

“Ngươi phải biết lễ.”

“Muội muội làm sao không biết lễ? Cửa lớn ngoài viện có gã sai vặt của phu quân, còn có môn khách của hắn, muội muội mới không ra phía trước.” Lại Vân Yên không thuận theo nói.

"Đúng là như thế.” Lại Chấn Nghiêm gật đầu, khi nói chuyện, đã cùng Lại Vân Yên một đi một về, đem nghi hoặc khi nhận được tin tức hỏi tới.

Lại Vân Yên giải thích phương thuốc là do Ngụy Cẩn Hoằng tìm ra, cũng hàm súc nói Tô Đán Xa và Ngụy Cẩn Hoằng quan hệ không cạn.

Mà Lại Chấn Nghiêm nghi hoặc chính là, vì sao này hai người quan hệ không cạn, hắn cũng không biết? Mà thân thể của Tô Thất cô nương, phụ thân nàng ấy đều chưa biết, Ngụy Cẩn Hoằng là từ chỗ nào biết được?

Lại Vân Yên phải viện ra một đáp án khiến hắn tin phục, liền nói Ngụy Tô hai người quan hệ làm sao được đến mức đó nàng còn không biết, nhưng chuyện của Tô thất cô nương, Ngụy Cẩn Hoằng từ trong miệng một vị thánh thủ xem mạch từng xem mạch cho Tô thất cô nương biết được.

Mà Tô Đán Xa lúc này cũng cảm kích, đã sai người tra xét hung thủ.

“Vì sao phương thuốc cho ta?” Lại hỏi một nghi hoặc khác, Lại Chấn Nghiêm vẫn khó hiểu, ánh mắt thâm trầm nhìn muội muội.

Tô Đán Xa đã biết chân tướng, nghĩ đến, nàng ấy cũng có thể bảo mệnh, vì sao muội muội còn muốn đem phương thuốc này cho hắn?

"Bởi vì trong phương thuốc này, còn thiếu một loại dược.” Lại Vân Yên dính nước trà viết xuống bàn, miệng gian cười nói: “Nói đến, cũng phải một thời gian chưa thỉnh an phụ thân đại nhân, không biết thân thể phụ thân hiện nay thế nào?”

Nhà bọn họ có Tống di nương kia, nhà Tống thất cô nương cũng còn một vị kế mẫu.

Tô Đán Xa sau khi thê tử sinh hạ một trai một gái mất đi, nhờ một vị trưởng giả làm mai, cưới nữ nhi của ân sư là Thích thị làm vợ kế, Thích thị hiện nay không con, chỉ có một nữ nhi dưới gối.

Tô gia lại là loại nào phong vân, với năng lực của người ngoài, cũng biết không nhiều lắm, mà Lại Vân Yên vừa nói như vậy, Lại Chấn Nghiêm đối với tình thế của Tô hiểu biết đại khái liền hiểu rõ nàng ý tứ, nhẹ gật đầu nói: “Phụ thân thân thể rất tốt, ngươi chớ lo lắng.”

Lại Vân Yên cười trả lời: “Như vậy là tốt.”

Lại Chấn Nghiêm hướng nàng nhìn lại, nhíu mày, một hồi lâu mới chấm nước trà viết xuống: "Đừng để Cẩn Hoằng nói ngươi thiên vị.”

Nàng đối với hắn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói lại, Lại Chấn Nghiêm lo hành vi của nàng sẽ khiến Ngụy Cẩn Hoằng mất vui.

Ngụy Cẩn Hoằng là một quân tử, nhưng đó cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, loại con cháu thế gia như bọn họ, nếu thật sự trong ngoài như một, e là ai cũng sẽ bị người nuốt đến xương cốt đều không còn.

Trong vòng mấy năm nay, không biết có bao nhiêu sĩ tộc bị Hoàng Thượng niêm phong đất phong, những tội quan bị tội danh, gia quyến con cháu của bọn họ phải xuất đầu lộ diện làm xướng ca cũng có, bị lạnh chết ở ven đường cũng có, nếu là có chút bạc dư, trên triều đình thất thế, trong nhà chia năm xẻ bảy cũng có, đến bọn nô tài hạ đẳng nhất còn dẫm bọn họ một chân.

Mà đất phong của bọn họ, không đợi đến năm sau, liền bị hoàng đế phong thưởng xuống cho các gia tộc khác, bị các tộc khác phân chia hết.

Loại thất thế này, trong đó còn có lợi ích, Ngụy Cẩn Hoằng nếu là một quân tử thật sự nho nhã, phía sau làm sao có một đám con cháu sĩ tộc đi theo hắn? Bây giờ Ngụy Cẩn Hoằng cho dù có đang là đại cữu tử của hắn, mượn sức vẫn phải mượn sức, nhưng vạn lần không thể thiếu cảnh giác.

Thấy huynh trưởng vẻ mặt nghiêm nghị, Lại Vân Yên trong lòng vừa vui sướng lại bi thương.

Nàng đã trải qua thế sự luân hồi, cũng biết trên đời này có quá nhiều sự việc và sự vật thay đổi khôn lường, nhưng khi biết được huynh trưởng vẫn yêu thương nàng như trước, Lại Vân Yên nhịn không được mũi có chút chua xót.

Huynh trưởng không phải người tốt, hắn kỳ thật cũng là người có tư tâm, nhưng đối với nàng, hắn vẫn luôn mềm mỏng, nhân từ, năm đó nàng bị vây ở Ngụy phủ, hắn không có cách nào mới nhìn nàng trong phủ ngày đêm giãy giụa liều mạng, chờ khi có biện pháp, sau khi hắn kế thừa Lại phủ có thể làm chủ, hắn liền cùng Ngụy Cẩn Hoằng xé rách mặt, cho dù đắc tội Ngụy thái úy lúc ấy phong cảnh vô hạn, hắn vẫn đem nàng lưu tại Lại gia.

Bởi vì nàng, hắn thanh danh càng kém, gánh vác càng nhiều, trong gia tộc, cũng ngày ngày càng có nhiều trưởng giả trong tộc tạo áp lực cho hắn, hắn cũng thay nàng che chắn, chưa bao giờ nói với nàng một tiếng.

Đối với nàng mà nói, hắn là một nam nhân có thể đảm đương, là một ca ca tốt nhất trên đời, Lại Vân Yên cuối cùng không đành lòng, cùng hắn khóc nháo một trận, cuối cùng nàng tự đi thôn trang buôn bán của Lại phủ ở ngoại ô.

Nhớ tới những chuyện đời trước hắn vì nàng mà làm, hai huynh muội bọn họ phải gánh vác khổ cực như nhau, có lẽ là thấy được huynh trưởng lúc này mặt mày trẻ tuổi, ngay hoàn cảnh này phá lệ cảm xúc, Lại Vân Yên chua xót không thôi, không cầm được hơi bĩu môi mơ hồ không rõ mà nói: “Ta vốn chính là thiên vị, bởi vì ngươi cũng thiên vị ta nhất.”

Lại Chấn Nghiêm đầu tiên là không nghe rõ, phải đem lời nói kia ngẩm lại hai lần, mới sáng tỏ ý tứ nàng đang nói đến, trong khoảnh khắc, ánh mắt của một người từ trước đến có chút khói mù ám trầm liền nhu hòa lên.

Chỉ cần một câu này của nàng, hắn vì nàng làm nhiều chuyện như thế có đáng là gì?

"Ừ.” Lại Chấn Nghiêm duỗi tay sờ sờ mái tóc nàng, nói: “Ta đây đi rồi, ngươi ở trong phủ hãy hiếu kính cha mẹ chồng, hầu hạ Cẩn Hoằng cho tốt, chớ có lại giở tính trẻ con nữa.”

Lại Vân Yên nghe vậy không cầm được nở nụ cười, dậm chân nói: “Ta nào có giở tính trẻ con!”

Lại Chấn Nghiêm khóe miệng nhếch lên: “Này còn không phải sao.”

“Nói không có chính là không có, ca ca chớ có nói bậy!” Lại Vân Yên dồn hết sức lực dậm chân, hờn dỗi nói.

Lại Chấn Nghiêm nghe vậy liền cười, nhìn hắn cười ra tiếng, Lại Vân Yên liền cũng khanh khách cười theo.

Thấy nàng cười đến thật là vui sướng, Lại Chấn Nghiêm bên miệng ý cười càng sâu, mặt mày đều thả lỏng.

Thấy hắn như thế, Lại Vân Yên còn vươn tay, lôi kéo tay áo hắn làm nũng mà lắc lắc, nói: “Ta không có tính tình trẻ con, ca ca ngươi nói có phải hay không.”

Lầm làm nũng này của nàng, huynh trưởng nàng cười mắng một câu "Đồ bướng bỉnh.”

“Không có bướng bỉnh.” Lại Vân Yên cười khanh khách lắc đầu, khiến Lại Chấn Nghiêm cười nhẹ gõ gõ đầu nàng, cảnh cáo nàng một chút.

Lại Vân Yên đây là nhịn không được muốn làm nũng với huynh trưởng, muốn đối xử tốt với hắn, chỉ cần có thể khiến hắn cười, cho dù chỉ là nhất thời, thì cũng là chuyện tốt.

Chờ sau này, khi huynh trưởng nàng muốn tự mình vì huynh muội bọn họ tranh đấu người chết ta sống, đến lúc đó có là đau đớn vạn phần đi chăng nữa, nàng cũng không biết được bao nhiêu.

“Ca ca, buổi đêm ta đã xem hiện tượng thiên văn, thấy đã nhiều ngày sợ là lạnh vô cùng, ngươi sau khi trở về phải chú ý mặc thêm y phục, đừng để nhiễm lạnh." Khi tiễn Lại Chấn Nghiêm ra cửa, Lại Vân Yên cười dặn dò.

"Đêm lại xem hiện tượng thiên văn?” Bị nàng trước kia lung tung đoán vài lần Lại Chấn Nghiêm buồn cười mà nhìn nàng một cái, mặt mày đều dịu dàng hơn: “Biết được, đừng lo lắng.”

"Vâng.” Lại Vân Yên liền gật gù vài cái, nhìn hắn bước ra khỏi viện, thấy hắn đứng trước cửa viện quay đầu nhìn nàng, nàng liền cho hắn một nụ cười rạng rỡ.

Hắn nhanh chân rời đi, Lại Vân Yên quay đầu lại hướng Hạnh Vũ Lê Hoa cười nói: “Mau theo ta đi nhanh một chút, xem huynh trưởng đại nhân mang đến cho ta thứ tốt gì, chọn hai phần thỉnh an nương, bà sẽ xem ta lúc nào cũng nhớ thương bà để phần cho bà, có thể thưởng cho ta nhiều thêm một phần điểm tâm ăn vặt hay không.”

Dứt lời, che miệng nở nụ cười, hai nha hoàn cũng bị nàng lây đến bật cười, duỗi tay che miệng cười không ngừng.

Cách đó không xa dưới tàng cây rụng lá một lão nô đang quét tước, cũng buồn cười lắc lắc đầu.

Lời đồn đãi quả nhiên không giả, đại thiếu phu nhân này a, chính là người có chút tham ăn thích ăn tiểu điểm tâm, lại bướng bỉnh thích cười.

**

Nói đến, Lại Vân Yên một tháng nay trừ buổi tối ngủ không ngon lắm, những canh giờ khác dù đang giả vờ, lục đục với nhau, cuộc sống này cũng là trôi qua không tồi.

Đời này khác biệt so với đời trước, đời trước nàng còn vì sự vụ trong phủ bận rộn như ruồi mất đầu bao quanh loạn chuyển.

Lại Vân Yên cũng biết chính mình kiếp trước làm rất nhiều chuyện không đúng, nhưng lần này có cơ hội sống lại lần nữa, lại không thể không cảm thấy chính mình kiếp trước ngốc, bây giờ nàng cũng cảm thấy đời trước mình đáng thương.

Có bao nhiêu ngốc, mới một lòng một dạ muốn mỗi một người trong phủ đều tốt, kết quả ai cũng tốt, chỉ có bản thân có kết cục thảm, thật là có chút ngốc đến đáng thương.

Trước kia chuyện lớn chuyện bé trong Ngụy phủ, nàng dựa theo lẽ công bằng xử lý, tiểu nhân thì lấy tình nghĩa lay chuyển, nàng còn cho rằng chính mình là một con dâu tốt, một thê tử tốt, một tẩu tử tốt, một chủ mẫu tốt, nhưng cuối cùng thật ra vai trò nào nàng làm cũng chưa tốt.

Trước kia Ngụy Đinh Hương trong phòng nàng khóc lóc vài tiếng, nàng ngại vì Ngụy mẫu không thể đi qua an ủi, cũng sẽ đưa chút đồ vật xem như an ủi.

Bây giờ, nàng tản bộ trong hoa viên ngẫu nhiên chạm mặt vài lần với Ngụy Đinh Hương, mỗi lần nàng cũng chỉ thân mật kéo tay nàng ta, muốn dẫn nàng ta đi thỉnh an Ngụy mẫu, làm nàng ta sợ đến mức nàng không bao giờ ngẫu nhiên tản bộ trong hoa viên gặp được Ngụy Đinh Hương nữa, Lại Vân Yên đến hoa viên cũng tự tại thật sự.

Mấy lần trước tản bộ, Lại Vân Yên không khéo gặp phải Ngụy Đinh Hương, còn lần này vừa vào hoa viên dạo một lát, liền đụng phải Ngụy gia nhị công tử — Ngụy Cẩn Du.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play