4.

Ta sai Ngọa Tuyết bưng tới một chậu nước ấm sạch sẽ, sau liền khóa lại cửa phòng rồi xoay người nhảy lên giường.

Không thể không cởi chiếc áo dính đầy máu đen trên người Tiêu Diễn, thay cho hắn một bộ quần áo mới sạch sẽ.

Tính ra thì, chúng ta thành hôn đã được ba năm. Trừ khi hắn uống say thường thích gặm miệng người khác, thì chúng ta cũng không có gì gọi là đụng chạm cơ thể.

Mặc dù đều biết trong phủ có tai mắt của Thái Hậu, nhưng khi đi ngủ chúng ta vẫn tuân thủ quy tắc chơi kéo búa bao để quyết định xem ai ngủ trên giường, ai ngủ dưới đất.

Tối nay là bất đắc dĩ phải đánh mất quy tắc này.

Nhưng cứ nghĩ đến phương pháp giải độc mà Chung Ly Tiêu nói, ta lại hèn hạ mà cứ mở phanh vạt áo của Tiêu Diễn.

Nam nhân tập võ nên vai rộng ngực dày, eo hẹp, cơ bụng cuồn cuộn rắn chắc, thật sự là…. so với miêu tả trong thoại bản thì còn đẹp hơn, lại còn khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Theo phương pháp giải độc kia, ta kinh hồn táng đảm mà thò tay vào trong chăn, giúp Tiêu Diễn đang mê man kéo quần xuống….

Ta….

Hắn….

Hắn phản ứng cũng quá… đi mất?

Vậy nghĩa là trong mộng hắn đang rất hưởng thụ việc cùng Tô Nguyệt Khê ái muội. Không hiểu sao ta lại tức, động tác tay cũng nhanh hơn rất nhiều….

Hừ, cái thằng nhãi con Tiêu Diễn này! Hắn còn không biết tự xấu hổ mà còn mắng ta thô tục?

Cái bộ dạng hiện tại này của hắn, ngay cả mấy tiểu quan vẽ truyện trăng gió cũng không dám viết đến như thế!

Sau khi rửa tay, ta vỗ vỗ lên mặt Tiêu Diễn, chỉ thấy cả mặt đỏ bừng chứ không hề thanh tỉnh. ‘

Không thanh tỉnh, nghĩa là dư độc trong cơ thể chưa thanh trừ sạch sẽ hay sao?

Ta không kìm được mà mắng ra câu mà phụ thân ta thường mắng: “Tiên sư cái tên mất nết nhà ngươi!”

Ta lại đỏ mặt lặp lại chuyện ban nãy một lần nữa.

Không biết nến bao giờ mới tắt, nhưng ta thì đã mệt lả rồi..

Mãi tới khi rạng sáng, ta mới tỉnh lại.

Ta chợt phát hiện ra mình đang nằm úp mặt lên ngực Tiêu Diễn, cảm giác dưới mặt rắn chắc có hơi chút…

Mệt mỏi cả đêm rồi, ta lấy ngực hắn làm gối ngủ cũng không quá đáng!

Không biết qua bao lâu, ta liền mơ mơ màng màng nghe thấy được tiếng ồn ào ngoài viện.

“Ngọa Tuyết, nghe nói đêm qua thiếu chủ Chung Ly Tiêu đến đây khám bệnh cho lục đệ, có tiến triển gì không?”

Đây là giọng của người trong mộng của ta trước kia - tứ hoàng tuấn lãng như trời quang trăng sáng - Tiêu Lẫm.

Tiêu Diễn và Tiêu Lẫm không cùng một mẹ sinh ra, nhưng thường ngày hắn vẫn thường lui tới quan tâm Tiêu Diễn.

Nhưng Tiêu Diễn lại không cảm kích. Từ trước tới giờ đều là Tiêu Lẫm nhiệt tình nhưng hắn lại rất thờ ơ.

“Mặt trời đã lên cao rồi sao còn không thấy vương phi nhà ngươi? Ngọa Tuyết, chủ tử ngươi thực sự ở trong phòng chăm sóc Đoan Vương điện hạ à? Hay là vẫn chạy tới quân doanh chỗ tiểu cữu của nàng xem binh lính tập thể dục buổi sáng?”

Nghe mà xem, nghe mà xem Tô Nguyệt Khê nói kìa!

Cái gì mà đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành, cái gì mà tài nữ nổi danh lừng lẫy? Có mà lấy tiền mua danh thì có!

Ta bất mãn mở cặp mắt mơ màng ngái ngủ ra, bĩu môi lẩm bẩm: “Tiêu Diễn, ngươi mở mắt chó ra mà nhìn xem đi, người trong mộng của ngươi so với người trong mộng của ta kém xa cả thước!”

Ta chật vật đứng dậy, giơ tay xoa khóe miệng chảy nước dãi. Nâng mắt lên liền phát hiện ra tay tái còn ở trong ổ chăn.

Ta… tựa hồ đụng phải dị vật kỳ lạ.

Ta lập tức tỉnh ngủ hẳn. Nhớ tới “việc đại thiện” mình mới làm đêm qua, ta mới nhận ra mình đang ở trong tình thế cực kỳ khó xử.

Ta đang muốn rút tay ra thì liền nghe thấy tiếng thét phẫn nộ: “Ngươi là ai? Ai cho ngươi lá gan đến mạo phạm bổn vương?”

Tiêu Diễn đã tỉnh!

Hắn vừa dứt lời, thì cửa phòng liền bị Tiêu Lẫm tuấn tú sáng láng đạp “Banh” một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play