Ăn cơm xong thì cũng không đến lượt Hứa Nguyệt Y hay Hoắc Ninh Tích động tay vào việc rửa bát, dù rằng đàn ông nhà này nói hơi nhiều nhưng rất biết cách cưng chiều phụ nữ. Ở đây Hoắc Ninh Tường nấu ăn, thì công việc của Hứa Nguyệt Y và Hoắc Ninh Tích chỉ có thể ăn thật ngon, còn chuyện rửa bát thì đã có máy móc lo rồi.
Cho nên sau khi ăn xong Hứa Nguyệt Y có thời rảnh để ngồi lướt mạng, khi này thì đột nhiên Tạ Mục Trì lại nhắn tin đến.
[Tạ Mục Trì]: Cậu đã ăn cơm chưa?
Hứa Nguyệt Y nhìn tin nhắn một chút, sau đó cũng hồi âm.
[Hứa Nguyệt Y]: Đã ăn rồi, còn cậu?
Chưa đến nửa phút thì ở bên kia anh đã gửi tin nhắn trả lời.
[Tạ Mục Trì]: Tớ cũng ăn rồi.
[Tạ Mục Trì]: Ừ... Ngày mai tớ mua đồ ăn sáng cho cậu nha? Xem như là tớ hối lộ cô giáo trước, hi vọng sau này cậu sẽ giúp đỡ tớ nhiều hơn. Đừng từ chối nha, nếu không là tớ sẽ buồn lắm đó.
Kèm theo đó là một biểu tượng đang rơi nước mắt.
Khóe môi của Hứa Nguyệt Y có hơi nhếch lên một chút, lúc ở trên lớp cô nhìn anh cứ như là một đại ca trùm trường vậy, ai nấy đều sợ hãi mà tránh né. Nhưng tại sao khi nhắn tin trò chuyện thế này, cô lại thấy anh rất đáng yêu... Giống như một đứa trẻ vậy đó.
[Hứa Nguyệt Y]: Được, vậy chúng ta cùng giúp đỡ nhau nhé.
[Tạ Mục Trì]: Tuân lệnh cô giáo!
Sau đó Hứa Nguyệt Y cũng đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu xem tivi, khi này Hoắc Ninh Tường cũng đã đem trái cây và tráng miệng ra, đặt một miếng bánh ngọt trước mặt của cô, lại nói:
- Phải rồi Y Y, cháu cũng nên học hành đàng hoàng, đừng để học kì sau bị kéo hạng xuống. Tới đó thì cho dù cậu có muốn cứu cũng không cứu được cháu đâu.
- Cháu biết rồi mà, cậu yên tâm đi.
Hứa Nguyệt Y cũng không muốn ngồi ở đây nghe cậu nhỏ lải nhải nữa, cô liền ôm bánh ngọt và vài miếng trái cây đi lên phòng, bỏ lại Hoắc Ninh Tường thở dài chán nản, ở nhà người ta có một cô con gái là lo đủ đường rồi. Nhà này có tận hai cô, hai quả boom nổ chậm, thật là lo lắng quá đi mất!
[...]
Buổi chiều hôm đó thì họ cũng không có việc gì làm, Hoắc Ninh Tích liền đề nghị đến trung tâm thương mại mua thức ăn, tối nay họ sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, chúc mừng ba người bọn họ chính thức trở thành sinh viên của Đế Đô.
Ý kiến của Hoắc Ninh Tích đương nhiên được Hứa Nguyệt Y tán thành, ở nhà ba người mà hết hai người đồng ý thì cho dù Hoắc Ninh Tường có không đồng ý cũng không được.
Đi vào trung tâm thương mại thì hai cô gái liền sà vào những tiệm bán quần áo, nhưng cũng may có Hoắc Ninh Tường đi theo để kéo hai cô gái về đúng lộ trình ban đầu. Đến khu thực phẩm thì ai nấy tự đi đường của mình, nhưng Hứa Nguyệt Y là người hướng nội, nên cô cũng chỉ dám đi quanh quẩn chỗ này thôi, nếu đi xa quá thì cô sợ sẽ bị lạc đường.
Đi chưa được bao xa, chọn chưa được món đồ gì thì cô đã có cảm giác có ai đó đang đi theo mình, bước chân của Hứa Nguyệt Y bắt đầu trở nên vội vã hơn, sau đó là là liền tăng tốc. Nhưng kì lạ là khi cô tăng tốc thì bước chân của người kia cũng tăng tốc, mà chờ mãi vẫn không thấy họ đi qua cô... Chẳng lẽ cô bị theo dõi sao?
Trong lúc Hứa Nguyệt Y không biết nên làm gì thì một bàn tay đã bước đến nắm lấy tay cô, ban đầu cô còn định hét lên nhưng người đó đã nhanh chóng chặn miệng cô lại, còn nhìn cô, nói:
- Y Y, là tớ.
Ngước mắt lên nhìn thì chính là người bạn cùng bàn Tạ Mục Trì của mình, lúc này Hứa Nguyệt Y mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cô lại nhìn anh, nói:
- Cậu dọa tớ hết hồn.
- Xin lỗi Y Y, vừa rồi tớ thấy có người đi theo cậu nên mới chạy đến đây.
Dứt lời thì Tạ Mục Trì cũng nhìn cô rồi cười một cái, lúc này cô không chú ý, nhưng tay của cô vẫn đang được anh nắm... À không, phải nói đúng hơn là đang được anh nâng niu ở trong tay mình. Gương mặt nhỏ của Hứa Nguyệt Y có hơi đỏ lên một chút, lại nói:
- Cái đó... Mục Trì... Cậu... Cậu có thể buông tay tớ ra được không?
Tạ Mục Trì nghe vậy cũng nhìn xuống, vội vàng thả tay của cô ra, gương mặt của anh tuy không đỏ nhưng hai tai sắp nổ tung rồi. Vừa rồi vì anh thấy người lạ bám theo cô nên mới lo lắng chạy đến, bất tri bất giác mà nắm lấy tay cô... Nhưng quả nhiên, tay của người anh thích rất xinh đẹp, làm cho anh chỉ muốn nắm mãi thôi.
Trong lúc cả hai đang ngượng ngùng thì từ xa một người phụ nữ với dáng vẻ rất xinh đẹp cũng đuổi tới, bên cạnh người đó còn có một cô bé tầm mười mấy tuổi nữa. Bước đến chỗ của cô, trực tiếp gõ vào đầu của Tạ Mục Trì một cái, hung hăng mắng:
- Tạ Mục Trì, con chạy đi đâu mà như ma đuổi vậy? Còn có biết suýt nữa là mẹ phải đi đến khu thông báo tìm trẻ mất tích không hả?
- Mẹ! Ở đây còn có bạn của con nữa mà.
Khương Tuệ Lương vì quá tức giận con trai nên cũng không chú ý, tới khi bà ấy nhìn qua thì đã thấy Hứa Nguyệt Y đang đứng ở bên cạnh.
Ôi chu choa mẹ ơi, yêu rồi, yêu rồi, bà ấy yêu cô bé này mất rồi. Sao lại có thể xinh xắn, đáng yêu như búp bê vậy chứ?
- Bé xinh đẹp, con tên gì vậy?
- Cháu chào cô ạ, cháu là Hứa Nguyệt Y, là bạn cùng lớp với Mục Trì.
- Nguyệt Y... Tên đẹp mà người cũng xinh xắn đáng yêu nữa, Y Y à, con nghĩ sao về việc làm con dâu của cô?
#Yu~