Lúc này Tạ Mục Trì đã sớm không thể nhị nổi nữa rồi, dù sao thì ngày mai anh cũng sẽ đem cô vợ này đến Cục Dân Chính, vì thế nên anh phải nhanh chóng ôm vợ vào động phòng thôi.
Đặt nhẹ Hứa Nguyệt Y lên giường, anh có chút kích động mà muốn ôm chặt lấy cô, nếu không phải vì đây là lần đầu sợ sẽ làm cô đau thì anh đã mặc kệ mọi thứ mà chiếm lấy cô rồi.
Nụ hôn nhẹ nhàng rồi lại dây dưa, cuối cùng thì Tạ Mục Trì cũng có thể chiêm ngưỡng được toàn bộ cơ thể xinh đẹp của Hứa Nguyệt Y, quả nhiên là vợ của anh có khác… Thật sự là quá đẹp rồi, anh cũng đã không thể nhẫn nhịn được dục vọng kêu gào thảm thiết.
Trải qua không biết bao nhiêu lần rong ruổi trên cơ thể, hiện tại Tạ Mục Trì và Hứa Nguyệt Y đã có thể chính thức hòa quyện làm một, bàn tay đan chặt lấy nhau, anh còn dịu dàng hôn lên mi mắt của cô, thấp giọng nói:
- Em có đau không?
Hứa Nguyệt Y tuy cũng có đau, nhưng cô lại lo lắng cho anh hơn, vốn dĩ đã khó chịu đến mức đó rồi còn phải suy nghĩ cho cô. Đến đây Hứa Nguyệt Y liền choàng tay ôm lấy cổ của anh, có hơi nũng nịu một chút, nói:
- Hôn em…
- Y Y, em như vậy là phạm luật rồi… Sẽ chết người đó…
- Mục Trì… Hôn em…
Nhưng cuối cùng Tạ Mục Trì cũng không thể khống chế được bản thân khi ở bên Hứa Nguyệt Y, anh đã hôn lên môi cô, với sự gần gũi này thì mọi thứ cũng bắt đầu trở nên trơn tru hơn, ai họ có thể cảm nhận được rằng sự hòa hợp đầy cảm xúc từ thể xác đến tinh thần.
Khi đã quen với sự luân động, Hứa Nguyệt Y cũng không thể kiềm chế được tiếng rên của mình, bất giác cô rên rỉ ngay bên tai anh, vì tiếng rên yêu kiều đó đã kích thích Tạ Mục Trì hơn.
Sự luân động ra vào càng lúc càng nhanh, cô có hơi bất ngờ một chút, nhưng rồi vẫn nhìn anh, rên rỉ thở gấp, nói:
Sau đó Tạ Mục Trì liền ôm cơ thể của cô dậy, để cô ngồi ở bên trên mình, phía dưới thì liên tục đưa đẩy, phía trên lại hôn hít rồi cắn lên cổ của cô, khắp cơ thể của Hứa Nguyệt Y bây giờ chi chít những ấn kí của anh.
Cô đã là của anh rồi, chỉ của riêng anh mà thôi.
Hứa Nguyệt Y bị anh xiên xỏ đến mức sắp mụ mị đầu óc rồi, ngay lập tức còn muốn đẩy anh ra, nhưng Tạ Mục Trì lại nhanh hơn một bước, hôn lên môi của cô, tham lam hút lấy mật ngọt trong miệng của cô, sau đó lại còn hôn lên cổ của cô, nói:
- Y Y gọi lại đi…
- Ha…a…ưm… Ông… Ông xã… Ông xã… Em không chịu được… Ha…a… Ông xã… Ha… Sao… Sao anh lại… A…a…ưm…
Chết tiệt, quả nhiên là Hứa Nguyệt Y có độc, cô gái của anh làm anh nghiện chết mất. Tại sao cái miệng nhỏ đó gọi ông xã lại ngọt ngào như thế chứ, nếu cứ như vậy thì làm sao anh có thể chịu nổi đây.
Cứ như thế, cả một đêm xuân dài đằng đẵng, không biết Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì đã quấn chặt lấy nhau bao lâu, nhưng anh biết rằng người con gái này… Là của anh, cả đời này chỉ có thể là của anh mà thôi.
- Y Y, anh yêu em.
[…]
Buổi sáng hôm sau, Hứa Nguyệt Y tỉnh lại nhưng toàn thân đau nhức, đột nhiên lúc này cô thấy có gì đó sai sai, hình như cô không phải là đang nằm trên nệm, thay vào đó cô lại đang nằm trên… Nệm người?
Hay nói đúng hơn là nằm trên người của Tạ Mục Trì, mà anh cũng không có ý hất cô xuống, thay vào đó là lại vòng tay ôm chặt lấy cô.
Đến bây giờ Hứa Nguyệt Y mới ý chú đến… Hai người họ đêm qua đã… Đã làm chuyện đó… Hơn nữa bây giờ họ còn chưa mặc quần áo, vì ngượng ngùng mà Hứa Nguyệt Y liền muốn tìm một cái lỗ để chui.
Vốn dĩ cô còn định sẽ rời khỏi người anh nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng ai mà ngờ Tạ Mục Trì lại tỉnh dậy, nhìn thấy người con gái của mình đang loay hoay tìm đường chạy trốn mà bật cười, sau đó anh lại kéo cô lại, ôm lấy cô, nói:
- Mới sáng sớm nhưng có vẻ như bà xã của anh vẫn còn nhiều năng lượng lắm nhỉ?
- Không… Em không… Ah! Tạ Mục Trì, anh lại muốn làm gì nữa?
Còn chưa đợi Hứa Nguyệt Y hỏi xong thì Tạ Mục Trì đã hôn lên môi cô, sau đó là lại hôn lên cổ của cô, nhỏ giọng nói:
- Hôm qua anh vẫn chưa thỏa mãn thì em đã ngủ rồi. Bà xã, chẳng phải em nên an ủi anh một chút sao?
Hứa Nguyệt Y đỏ mặt đến mức sắp bốc cháy luôn rồi… Đêm qua… Đêm qua là vì cô quá mệt nên đã ngủ quên mất… Bây giờ… An ủi… Cô không biết làm sao cả…
Tạ Mục Trì đang định hôn cô thêm một chút thôi, nhưng đột nhiên cô lại đưa tay chặn miệng anh lại, gương mặt đỏ lừ nói:
- Anh không định đến Cục Dân Chính sao?
Tạ Mục Trì còn không biết xấu hổ mà liếm tay của cô, sau đó còn cắn nhẹ lên ngón tay cô, nói:
- Hóa ra Y Y còn gấp gáp hơn cả anh sao? Nhưng Y Y đừng lo, Cục Dân Chính vẫn ở đó, nó không có mọc chân chạy đâu.
- Tạ Mục Trì, anh đừng có bóp méo ý của em… Em không có ý như vậy…
- Ai dô, bà xã làm anh đau lòng quá đi…
Dừng một chút, Tạ Mục Trì lại hôn nhẹ lên môi cô, nói:
- Chẳng phải đêm qua em còn gọi anh là “ông xã” rất ngọt ngào sao? Tại sao không gọi nữa… Ngoan, gọi ông xã đi rồi anh sẽ xem xét tha cho em.
- Ông… Ông xã… Ông xã…
Cô thì ngượng đến mức sắp nổ tung rồi, nhưng Tạ Mục Trì lại rất hài lòng cười vui vẻ, cơ mà sau đó Hứa Nguyệt Y cảm thấy có gì đó không đúng lắm… Rõ ràng là…
- Bà xã à, anh rất muốn tha cho em, nhưng em xem… Nơi này không thể tha cho em được.
- Tạ Mục Trì, anh xấu xa! Anh lừa em! Ah! Không được, Tạ Mục Trì! Không được!
Mặc kệ Hứa Nguyệt Y có la hét hay thế nào, buổi sáng hôm đó anh đã có bữa sáng rất ngon miệng… Xem ra chuyện đăng ký kết hôn phải dời lại buổi chiều rồi, trước mắt anh phải ăn sáng tiếp đây.
Chúc ngon miệng!
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT