Buổi sáng ngày hôm sau, chẳng biết có ai sắp xếp hay không những ai nấy đều đã đứng cạnh người mình yêu, chỉ có Vương Duật Thành là cô đơn lẻ bóng.
Lúc này Kiều Luân Vũ lại trực tiếp nắm tay của Hoắc Ninh Tích, ở trước mặt tất cả mọi người, nói:
- Trịnh trọng tuyên bố cho mọi người biết, tôi đã theo đuổi thành công học bá nhà tôi rồi.
Vốn dĩ Kiều Luân Vũ còn nghĩ rằng bọn họ sẽ ngạc nhiên, sau đó cậu ta sẽ bắt đầu trêu chọc Tạ Mục Trì, nhưng cuối cùng người ngạc nhiên chỉ có Phù Ngân Cát thôi… Cô ấy ngơ ngác nhìn Kiều Luân Vũ rồi Hoắc Ninh Tích, sau đó lại nhìn sang Hoắc Ninh Tường, nhưng hình như không có ai ngạc nhiên ngoài cô ấy?
Cuối cùng thì cô ấy đã bỏ lỡ cái gì vậy chứ?
Tạ Mục Trì thì chỉ ôm eo của Hứa Nguyệt Y, lại nhìn Kiều Luân Vũ nói:
- Nghe thấy mà.
Kiều Luân Vũ hơi ngơ ra một chút, liền hỏi lại:
- Nghe thấy cái gì?
- Nghe thấy tiếng hai người hôn nhau đó, chẳng lẽ dượng nhỏ nghĩ ở đây là khách sạn năm sao có cách âm à? Hôn nhau nhiệt huyết như vậy… Nếu như không phải hôm qua mợ nhỏ ở cùng Y Y, thì cháu cũng sẽ cùng Y Y hôn nhau rồi.
Tạ Mục Trì rõ ràng đang nói hai người kia, nhưng dường như ở đây ai cũng ngại cả. Hứa Nguyệt Y còn đánh anh một cái, mắng anh không biết xấu hổ, còn Hoắc Ninh Tích thì đã sớm đi chỗ khác rồi… Chuyện này quá mất mặt mà.
Gương mặt của Phù Ngân Cát vẫn còn ngơ ngác… Ủa alo? Rốt cuộc là hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô ấy không biết gì hết thế… Có ai có lòng tốt kể lại chi tiết được không? Gì mà bạn trai bạn gái, gì mà khách sạn năm sao, gì mà hôn nhau nữa… Là sao?
Hoắc Ninh Tường thấy bé nhỏ nhà mình ngây thơ như vậy liền đưa tay xoa đầu cô, lại nói:
- Chút nữa anh sẽ kể cho em nghe.
Dừng một chút, cậu ấy lại nói nhỏ vào tai của Phù Ngân Cát:
- Hơn nữa… Hôm qua em vẫn chưa trả lời anh đâu đấy.
Thôi bỏ đi, Phù Ngân Cát đột nhiên cảm thấy không muốn nghe nữa rồi, cô ấy nghĩ mình nên nhanh chóng thu dọn rồi quay về thôi.
Trên đường xuống núi thì Kiều Luân Vũ vẫn nắm chặt lấy tay của Hoắc Ninh Tích, Hoắc Ninh Tường thì đi phía sau Phù Ngân Cát, vì cậu ấy sợ bé nhỏ nhà mình sẽ bị ngã.
Tạ Mục Trì và Hứa Nguyệt Y thì cứ hú hí ở phía dưới, chỉ có một mình Vương Duật Thành là bị thồn một lúc ba tô cơm chó siêu to siêu bự này thôi, thật là bất công quá đi! Biết vậy cậu ấy sẽ đưa bạn gái đi theo rồi, thật đúng là tức chết đi mất!
Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì ở sau cùng chỉ nhìn họ mà không dám tin, vốn dĩ hôm qua họ vẫn còn dè dặt có khoảng cách, chỉ mới sau một đêm thôi mà mọi chuyện đã chuyển biến nhanh như thế… Cô có chút không quen, nhưng đồng thời cũng rất vui vẻ.
Tạ Mục Trì nắm chặt lấy tay của cô, sau đó lại nói:
- Câu nói vừa rồi của anh không phải đùa đâu.
- Hả? Câu gì?
Tạ Mục Trì bày ra vẻ mặt lưu manh, còn liếm liếm môi, nói:
- Nếu không có mợ nhỏ… Anh sẽ hôn em…
Gương mặt của cô liền đỏ lên, sau đó còn muốn chạy đi nữa, nhưng tay đã sớm bị anh nắm chặt không có đường thoát rồi, đến đây Tạ Mục Trì còn dừng lại, ôm lấy cô vào lòng, hôn lên môi cô một cái, lại nói:
- Bé cưng, hôm qua chúng ta không có hôn hôn rồi… Chút nữa lên xe em phải bù cho anh.
- Tạ Mục Trì, anh đừng ấu trĩ như vậy chứ!
- Ấu trĩ cũng được… Nhưng cái hôn này… Anh lấy chắc rồi.
[…]
Quả nhiên Tạ Mục Trì nói được làm được, sau khi lên xe thì họ đã chọn hàng ghế cuối cùng để ngồi, xe chỉ vừa mới chạy chưa được hai phút là anh đã đem Hứa Nguyệt Y ôm lên, đặt cô ngồi lên chân mình, vòng tay ôm lấy cô, rồi hôn lên môi của cô.
Hiển nhiên Hứa Nguyệt Y cũng không chạy, hay nói đúng hơn là muốn chạy cũng không có đường để chạy.
Hai người cứ như thế mà triền miên hôn nhau, đến mức năm người còn lại cũng phải ngại ngùng thay.
Sau đó Tạ Mục Trì lại cố ý hôn nhẹ lên cổ của cô, bị kích thích đột ngột nên Hứa Nguyệt Y đã kêu lên một tiếng, sau đó cô lại tự cảm thấy xấu hổ mà đưa tay che miệng mình lại, tránh phát ra những âm thanh kì lạ. Nhưng anh làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, liền hôn lên cổ của cô, hôn lên vai cô, sau đó nhẹ nhàng để lại một ấn kí của riêng anh, lại hôn thêm một cái, nói:
- Y Y, anh thật sự sắp hết kiên nhẫn rồi… Nhanh chóng trưởng thành đi.
- Tạ Mục Trì, anh đúng là không có tiền đồ gì cả.
- Dưới khóm mẫu đơn chết rồi vẫn làm quỷ phong lưu.
Hứa Nguyệt Y bật cười, sau đó còn hôn nhẹ lên môi anh xem như phần thưởng, lại nói:
- Trưởng thành thì chỉ là sớm muộn thôi… Quan trọng là đến lúc đó anh có còn yêu em hay không, hoặc là… Có thể cưới em hay không.
- Chuyện đó không phải còn rõ hơn cả ban ngày sao? Anh không cưới em… Thì cưới ai chứ?
Đến đây, Tạ Mục Trì đột nhiên lại thì thầm vào tai cô, nói:
- Đừng để anh chờ lâu… Bà xã ~
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT